Hương Diệp trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nó, một hồi lâu, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng như một đứa trẻ, nhào qua, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của con gấu, sau đó ôm lấy cả người nó vào trong lòng.
Mềm nhũn, thật thoải mái.
“Cha nói, thân là người của Hoa gia, trong phòng tuyệt đối không cho phép có mấy thứ đồ chơi của con nít, nhất định phải đơn giản thanh nhã, phải có phong phạm của nhà họ Hoa.”
“Ngọc Phó tổng tài nếu muốn tặng, không bằng tặng tôi một con búp bê bằng nhung đi.”
Bên tai, tựa hồ như nhớ tới lời nói đùa rất nhiều năm trước bên ven hồ, Hương Diệp không hiểu, tại sao Ngọc Sanh Hàn lại muốn tặng cho cô con búp bê này?
“Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ trồng hoa của em đều khiến anh nghĩ tới một người.” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn xa xôi vọng lại từ phía sau, cánh tay đặt con gấu bông của Hương Diệp bỗng căng thẳng, Ngọc Sanh Hàn thản nhiên nói, “Cô ấy rất thích sự yên tĩnh, nói chuyện cũng rất có nề nếp. Anh và cô ấy chỉ gặp nhau có đúng một lần, nói chuyện cũng không quá mười câu.”
“Vậy mà anh vẫn nhớ rõ?”
“Cô ấy nói cuộc sống của cô ấy quá cứng nhắc, muốn có một con búp bê bằng nhung để trang trí cho căn phòng của cô ấy.”
“Cô ấy là ai?”
“Thế giao của nhà anh, vị hôn thê người nhà tìm cho anh.”
“…” Hương Diệp cảm thấy hai tay của Ngọc Sanh Hàn đang khoác lên vai cô, Hương Diệp chợt xoay người, đem con gấu chặn giữa hai người, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618474/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.