Ngoài cửa, dường như truyền đến tiếng nhạc du dương, Hương Diệp còn đang nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, bước tới trước mặt cô, quỳ gối, đưa một tay ra, “May I?”
Hương Diệp kinh ngạc nhìn bàn tay của hắn, ở chốn cung đình này, ngay từ đầu cô đã dùng ánh mắt vô tình để nhìn nhận tất cả, bao nhiêu người nuông chiều cô như vậy, cô vẫn giữ nguyên cái tính tình mà gia tộc mình đã hun đúc, cho dù ở chốn hoàng cung này, dù có một thân một mình cũng chẳng sao cả, nhưng mà, nhìn tuấn nhan lạnh lùng của Ngọc Sanh Hàn, trong ánh mắt lạnh lẽo kia thỉnh thoảng lại lộ ra nét cười ấm áp, giống như giờ phút này, thấm sâu vào đáy lòng cô, cô chợt phát hiện ra, thì ra bản thân mình cũng chẳng phải không để ý, cô coi thường những thứ này, chẳng qua là vì sợ sẽ mất đi mà thôi.
Vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay hắn, giống như ma xui quỷ khiến, mặc cho hắn dẫn dắt, theo tiếng nhạc du dương ưu nhã kia, từ từ khiêu vũ.
Thật ra thì, như thế này, không cần suy tính bất cứ điều gì, chỉ cần đặt tay lên bờ vai hắn, nhảy múa từng bước, cũng đã tốt vô cùng, cùng với bước chân của hắn, không cần phải sợ sẽ đột nhiên bị bỏ rơi.
Hắn bước tới, cô lùi về sau, thật tốt.
Không cần phải cứng rắn với hắn, không chịu nhấc bước.
Nếu có thể dựa vào, thì tốt biết bao.
Hương Diệp nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, vẻ mặt hoảng hốt, ngay cả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618473/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.