“Lam Vương gia! Xin tự trọng một chút!” Lam Điền chợt quay mặt, nhìn hắn, sắc mặt buộc chặt: “Ngọc Khê hầu gia đối với Lam Điền chiếu cố có thừa, không phải là…”
“Không phải là cái gì?” Minh Lam cười hừ một tiếng, ánh mắt khẽ biến, đột nhiên trầm giọng nói, “Thọ yến Thái hậu đã qua, tại sao còn nuôi những người như các ngươi ở trong phủ Hầu gia? Chẳng lẽ, có kế hoạch mờ ám gì?”
Lam Điền nghe thấy câu hỏi của hắn, trong giọng mang theo thẩm vấn khác hẳn với giọng điệu đùa bỡn lúc nãy, nhớ tới Tần Khê cùng Hương Nại Nhi lúc đầu quả thực đã hỏi nàng có muốn làm việc cho bọn họ hay không, người trong phủ tất cả đều là tự nguyện ở lại, nghĩ đến đó, Lam Điền đột nhiên cảm thấy, Lam Vương này không phải chỉ là một kẻ háo sắc đơn thuần.
“Vương gia hiểu lầm rồi, Hầu gia giữ Lam Điền lại, chỉ là bởi vì thương Lam Điền không nhà để về, không hề có mục đích khác.”
“Không nhà để về?” Minh Lam khẽ cười một tiếng, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, “Nếu đã như vậy, không bằng đi cùng Bổn vương, thế nào?”
Lam Điền sửng sốt, lại thấy khuôn mặt của Minh Lam bỗng dưng tiến lại gần, trong lòng nàng kinh hoàng một trận, lại thấy trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đánh trúng cánh tay của Minh Lam, Minh Lam bị đau buông tay ra, Lam Điền nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhanh chân bỏ chạy.
Chạy thật xa, xác định Lam Vương không đuổi theo, lúc này mới thả lỏng, lại thấy giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618450/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.