Tiêu Cẩm chằng qua chỉ khép mắt, nhẹ giọng nói: “Rừng rậm đêm tối, đường đi không rõ, nắm lấy y phục, sẽ không dễ bị ngã như vậy.”
Bọn họ chung quy vẫn là quan hệ thúc tẩu, mặc dù chỉ có hai người, vẫn không thể không để ý đến lễ giáo, Cầm Phi nhìn hắn, đưa tay nắm lấy vạt áo kia, cảm giác ở đầu bên kia, hắn đang nắm lấy, đã thấy vô cùng ấm áp.
“Cám ơn Tiêu Cẩm….” Cầm Thụy thấp giọng nói, lại khiến cho Tiêu Cẩm hơi ngẩn ra, bởi vì xưng hô như vậy, hắn với nàng cùng lứa, gọi Tiêu Cẩm cũng không có gì sai, chẳng qua là, không phải nên gọi là Vương gia sao? Hương Diệp Nhi, cũng gọi hắn là Vương gia.
Trong họng như có cái gì chặn lại, Tiêu Cẩm nhìn Cầm Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa như cảm kích, lại vừa như nhu ý, khiến cho Cầm Thụy rối loạn trong lòng.
Ánh trăng mê hồn người, hai người một trước một sau, trong rừng rậm đêm tối, từng bước từng bước, chầm chậm đi.
Về phần Xảo Phi cùng Hinh Phi, hai người tuy là nữ tử nhu nhược, nhưng lại là tổ đi nhanh nhất, không có Bình Phi, trái lại đi còn nhanh hơn.
“Không phải nói Minh Lam Vương gia sẽ chờ ở điểm cuối dọa người sao? Sao đã đến tận đây rồi mà còn chưa thấy ai cả?” Lạc Nhạn kéo tay Lạc Vi cười khẽ, hoàn toàn không có chút sợ hãi, mặc dù vừa nãy trong rừng hình như có truyền đến mấy tiếng kêu quái dị, nhưng mà, chưa thấy cái bóng kỳ quái nào.
Lạc Vi nhìn Xảo Phi, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618449/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.