Kia cũng phải, nếu không phải mỹ nữ, làm sao mà khiến Tần Khê mở miệng tán thưởng phong nhã? (đã bảo hắn là ca ca bỏ muội muội lại đi uống rượu tìm hoa rồi, còn không tin?)
“Lam Điền, cô nói qua địa chỉ nhà, cái đó, chiều cao, cân nặng, ba vòng, còn số điện thoại nữa, rảnh thì chúng ta liên lạc liên lạc…” Tần Khê nhìn mỹ nữ nói rào rào một trận, không đếm xỉa đến người trong người ngoài tất cả đều nghe không hiểu hắn đang nói gì, chỉ có Hương Diệp, mặt đầy hắc tuyến, chợt ho khan một tiếng, “Khụ khụ!!”
Nói cái gì mà vị đại thọ của Thái hậu, căn bản là tự mình muốn đi ngắm mỹ nữ!
Một tiếng ho khan, cuối cùng cũng lôi hồn Tần Khê lại, vội vàng chỉnh lại vẻ mặt mình, mà dưới sảnh, đôi mắt đẹp của Lam Điền khẽ chuyển qua phía sau sa trướng màu xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy nữ tử bên trong, mà chủ nhân của tiếng ho khan lúc nãy, chắc chỉ khoảng 14, 15 tuổi.
Trong lòng khẽ nghi ngờ, lại nghe Tần Khê cao giọng lên nói, quạt giấy khẽ lay động, cười phóng khoáng, “Vậy Lam Điền cô nương, phiền cô biểu diễn tài nghệ của cô một chút.” Thật ra thì cho dù nàng ta tính không biểu diễn, cũng vẫn lọt vào danh sách điều động nội bộ của hắn rồi, xem dáng người kia, chỉ đi qua đi lại thôi cũng hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt rồi!
“Như vậy, tiểu nữ tử xin được xướng một khúc, bêu xấu rồi.” Lam Điền nói xong, mở miệng hát: Phù dung tâm, thâm hoa tình, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618431/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.