Ngồi thêm một lát, không khí chuyển từ căng thẳng sang ngại ngùng, Dương Đăng Khôi đành lên tiếng trước:
- Em còn khúc mắc gì nữa không?
Như Hoa lắc đầu, ánh mắt không biết đặt vào đâu, cứ nhìn hàng gạch này đến hàng gạch khác rồi lặp lại.
Bỗng nhiên có một bàn tay xuất hiện, nó nhìn theo cánh tay đi lên, thấy Dương Đăng Khôi đưa tay về phía mình. Như Hoa chưa kịp hiểu hắn muốn gì thì tay đã bị nắm lấy.
- Nhìn gì nữa mà nhìn. Nắm tay em cũng không được hả?
Quên mất giờ đã là người yêu rồi cơ đấy. Ơ nhanh thế có người yêu rồi hả? Không có ngờ luôn á.
Nguyễn Như Hoa ngại ngùng đến nỗi không dám nhìn Đăng Khôi, ai nắm tay mình là việc của người đó chẳng liên quan gì đến mình, mình không có ngại, không có ngại.
- Không thèm nói chuyện với anh nữa luôn à?
Hoa lắc đầu.
- Thế thì quay sang đây nói vài câu xem nào.
Hoa vẫn lắc đầu.
- Hay không biết nói gì hả?
Nó gật đầu.
- Để anh gợi ý cho. Em cứ bảo em yêu anh lắm, em cho anh hôm một cái đấy cũng được.
Đầu Hoa giờ lắc liên tục không khác gì tróng bỏi. Dương Đăng Khôi ngồi sau không nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của nó mà còn cười như được mùa. Buồn cười đến nỗi đấy hay gì?
- Thôi không trêu em nữa. Anh chở về không Tú Anh lại ngóng. Lúc nào rảnh anh nhắn rồi đi chơi nhá!
Như Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-sau-rieng-va-anh-dua-hau/2965444/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.