Nửa tháng sau.
Ở Bạch Phủ.
- Phiền quản gia vào báo với nhạc phụ đại nhân, có nghĩa tế là Thanh Dương cầu kiến.
Thanh Dương hơi cúi mình trước lão quản gia, giọng điệu thành khẩn. Lúc trước, sau khi phát hiện ra Bạch Tường Vi rời đi, hắn đã tự mình điều tra lại chuyện năm đó. Đến khi nhận ra sự thật, hắn giam mình suốt nhiều, lúc trở ra liền đến Bạch Phủ.
Một lúc sau, lão quản gia bước ra, nói:
- Tướng Quân...hiện tại lão gia không có nhà.
- Vậy nhạc phụ đại nhân đi đâu?
- Cái này...lão không biết.
Không nói thêm một lời, Thanh Dương dập hai gối quỳ xuống trước cổng, nói:
- Vậy ta sẽ đợi đến khi nhạc phụ trở về. Phiền quản gia báo lại cho nhạc phụ đại nhân, có nghĩa tế Thanh Dương xin cầu kiến.
Lão quản gia nhíu mày khó xử, nói:
- Tướng quân, ngài làm thế này, nếu đến tai thánh thượng, cả hai bên đều khó ăn nói. Hà tất làm vậy?
- Hôm nay ta nhất định phải mang phu nhân trở về.
- Nhị tiểu thư vốn dĩ không ở đây. Ngài mau đứng lên đi.
- ...
Lão quản gia lập tức đi vào trong. Ngay sau đó, có người hầu chạy ra nói:
- Lão gia cho gọi ngài.
Thanh Dương bước vào đình viện, bàn tay giấu trong tay áo đã ướt đầy mồ hôi. Thực ra, chính hắn cũng đang lo lắng.
Bạch Chấn ngồi trên ghế, mặt lạnh lùng:
- Nghe nói, tướng quân muốn gặp ta?
- Nhạc phụ, con đến muốn xin đón nương tử về.
- Nó không có ở đây.
- Xin nhạc phụ cho con được đón nương tử về. Sau này nhất định sẽ không có chuyện tương tự xảy ra.
"BỘP!"
Bạch Chấn, đập mạnh tay xuống bàn, nói lớn:
- Ngươi nghĩ còn có lần sau sao?!
- Nhạc phụ, Bạch Tường Vi là tướng quân phu nhân, do chính hoàng thượng ngự ban. Xin người cho con đón nàng trở về.
- Lão Phúc, tiễn khách!
Thanh Dương quỳ gối trước mặt Bạch Chấn.
- Ngươi còn muốn gì nữa đây?!
- Xin nhạc phụ đại nhân thành toàn.
- Vậy tùy ngươi.
Bạch Chấn để lão Phúc dìu ra ngoài.
Thanh Dương thẳng người quỳ trên đất, hắn thấy trên tường có một bức họa. Bức tranh vẽ một đôi phu thê nhìn nhau mỉm cười, mỗi người cầm một mảnh ngọc ghép lại.Trái tim Thanh Dương bỗng chốc như bị ai bốp nghẹt, bàn tay bất giác siết chặt đôi ngọc bội vẫn để trong tay áo.
Trong hai mảnh ngọc bội này, có một mảnh là sau khi hắn sỉ nhục nàng, hắn đã lấy lại và đưa cho Duyên Như Ý chơi. Nhưng sau đó, trong một lần hắn đi mua đồ mừng thọ cho phụ thân, hắn đi khắp mấy tiệm, các chủ tiệm đem những đồ tốt ra trước mặt hắn, không ngờ lại bắt gặp miếng ngọc bội này. Hắn đã mua lại, hắn định đem trả lại cho Duyên Như Ý, nhưng lúc dò hỏi nàng ta lại thấy thái độ khác thường nên hắn đã giữ miếng ngọc này lại.
Một mảnh còn lại chính là sau khi phát hiện Bạch Tường Vi rời đi, hắn không cho bất cứ ai động vào đồ trong phòng nàng, mà tự mình kiểm tra. Trong tủ của nàng, có đặt một chiếc hộp gỗ đã khoá. Hắn còn nhớ chiếc hộp này, khi đó hắn cùng Lưu Trí đi gặp người bạn thanh mai trúc mã của hắn là Bạch Đinh Hương. Trên đường, hắn nhìn trúng chiếc hộp gỗ, lúc vươn tay ra với lấy, vô tình đụng trúng một cô nương. Cô nương đó chính là Bạch Tường Vi.
Sau khi chiếc hộp gỗ được mở ra, một miếng ngọc bội nằm trong đó, kem một tờ giấy ghi:
- Ngọc bội uyên ương, không thể tác rời. Xin hãy trả về Bạch gia.
Không biết qua bao lâu, đôi đầu gối Thanh Dương đã tê cứng. Thanh Dương đã ngủ gật mấy lần. Đang lúc mê man, có một âm thanh êm tai nói với hắn:
- Ngươi về đi!
Cả người Thanh Dương bỗng chốc thanh tỉnh, hắn nhận ra âm thanh quen thuốc này. Tiếng bước chân tiến lại gần, mang theo mùi tử đinh hương vẫn luôn ám ảnh tâm trí hắn.
Bạch Đinh Hương đến gần phía sau lưng Thanh Dương rồi dừng lại:
- Ngươi về đi. Tường Vi không có ở đây!
Lưng Thanh Dương cứng lại, ngữ khí lạnh lẽo, nói:
- Nàng ấy....nương tử ta ở đâu?
- Ta không biết! Ngươi về đi!
Thanh Dương nhắm mắt, hít mùi hơi thật sau, nói với ngữ điệu nhẹ nhàng:
- Tẩu tử, ta và Tường Vi không đáng có kết cục thế này. Tẩu cho ta biết nàng ấy ở đâu?
Bạch Đinh Hương có chút chột dạ, cô nhìn bóng lưng của Thanh Dương một hồi. Thanh Dương điều chỉnh hơi thở như để bản thân không nghe sót một chữ nào.
Bạch Đinh Hương thở dài, gương mặt bi thương mang theo vẻ hối hận, nàng nói:
- Nếu như biết, ta đã nói rồi.
Bạch Đinh Hương quay ra phía sân đình, ngoài trời mưa lâm thâm. Nàng nói:
- Bảy ngày trước, có thích khách tìm đến đây nhằm ám sát. Ta còn rằng đó là chỉ thị của "tướng quân". Sau đó, muội ấy đã rời đi rồi. Hôm vừa rồi, muội ấy cho người đưa thư đến báo đã bình an.
Đinh Hương nhìn lên trời, cười tựa như đóa hoa tử đinh hương sau ngàn khắc chờ đợi trở nên phai tàn. Thanh Dương hỏi:
- Sao tẩu lại tin không phải ta?
- Vì dáng vẻ của kẻ si tình...không thể làm giả.
- Là kẻ nào ra tay?
Đinh Hương cười nhạt:
- Người nghĩ là ai?
Sau đó, nàng bước vào trong màn mưa, từng âm thanh nhỏ vang lên từng hồi bên tai Thanh Dương.
- Nếu tướng quân không thể xử lý, tự ta sẽ ra tay!