Hôm nay là ngày mừng thọ mẫu thân Thanh Dương. Sau khi tiệc tàn, hắn trở về phủ của mình, lấy ra chiếc đàn bầu, gảy một khúc "Cầm Tước" bi thương.
Hắn còn nhớ năm năm về trước lúc bị thương, khi ấy mắt hắn không nhìn thấy gì, người con gái cứu hắn ra ngoài mãi mới trở về, tối đó nàng lấy ra một cây sáo, ngồi bên cạnh hắn thổi. Hắn không hiểu tại sao từ đầu đến cuối nàng ấy không chịu nói chuyện, chỉ đành lấy âm nhạc ra để bắt chuyện cùng nàng. Nhưng bởi vì sức còn yếu, nên hắn chỉ có thể nói ngắn gọn.
- Cô nương... Từ nhỏ tại hạ từng học khúc Cầm Tước, tự phụ bản thân đã giỏi... Nghe, cô nương, lòng, hổ thẹn. Khục... khục...
Nàng ấy bước đến chỗ hắn, dùng tay xem xét người hắn một lượt, khiến tai hắn nhất thời đỏ ửng. Mỗi lần bị kiểm tra như vậy, hắn lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của nàng, trong lòng bất giác bồn chồn.
- Cô nương, nếu không chê, sau này, tại hạ muốn, cùng hòa tấu... có được không?
Thanh Dương nín thở, ngón tay gảy mỗi lúc một nhập tâm, tiếng đàn bầu trở nên bi ai, thống thiết, day dứt từng hồi.
Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại im lặng.
Hắn cuối cùng cũng hiểu, tại sao mỗi lần hắn ngỏ lời muốn cùng nàng sau này nàng lại thở dài.
Hắn nhớ lại đêm làm nhục nàng, nhìn vết sẹo dài trên tay nàng liền buông lời: "Xấu xí!", mà không biết rằng, vết sẹo đó là dấu tích nàng suýt vì hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-roi-doi-nguoi/3031613/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.