Nhưng câu anh nói nhiều nhất chính là tên của Tô Nhược Vân.
Hai tuần sau, Nghiêm Dĩ Bạch tiến vào phòng bệnh ình thường.
Một tháng sau, Nghiêm Dĩ Bạch đã không còn gì đáng ngại, nhưng vết thương trên người khiến anh phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Sáng sớm hôm đó, Nghiêm Dĩ Bạch mở mắt ra, không nhìn thấy Tô Nhược Vân giống như thường ngày.
Anh có chút hốt hoảng nhìn quanh phòng bệnh, thấy Tô Nhược Vân đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía mình, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào người cô, gió nhẹ thổi bức màn bay bay.
"Nhược Vân." Anh gọi tên cô.
Cô mỉm cười quay người lại nhìn về phía anh, giây phút này chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ nở rộ, thuần khiết tựa như cô.
Tô Nhược Vân đi tới chỗ anh, trên người thoang thoảng hương thủy tiên.
"Anh tỉnh rồi, hôm nay anh cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa? Có muốn ăn gì không, em đi làm cho anh."
Tô Nhược Vân cười, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh.
Xuyên qua bóng hình Tô Nhược Vân, Nghiêm Dĩ Bạch nhìn thấy chậu hoa thủy tiên trên bệ cửa sổ.
"Chỉ cần là do em làm, món gì anh cũng muốn ăn."
Tô Nhược Vân nở nụ cười.
Cô đỡ Nghiêm Dĩ Bạch ngồi dậy, lót một cái gối sau lưng anh, thấy Nghiêm Dĩ Bạch cứ nhìn chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ, Tô Nhược Vân hỏi anh.
"Thích không? Đó là gốc hoa em lấy từ đống hoa thủy tiên anh tặng em lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649870/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.