Anh tự tay xoa nếp nhăn trên trán cô, "Đừng có nhíu mày mãi được không? Sau này nhất định anh sẽ nghe lời em."
Tô Nhược Vân nhịn không được dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn anh như nhìn trẻ con, nhẹ gật đầu, anh vui vẻ ôm eo cô.
Hôm nay Tô Nhược Vân trở về biệt thự lấy chút đồ, lúc đến bệnh viện lại phát hiện Nghiêm Dĩ Bạch không có ở trên giường bệnh, nhưng tình huống của anh vẫn chưa thể chạy lung tung khắp nơi.
Tô Nhược Vân có chút nóng nảy vội vàng ra ngoài tìm anh.
Khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Nhược Vân nhìn thấy bệnh nhân y tá trong hành lang, thậm chí cả bệnh viện, ai ai cũng cầm một bó hoa tươi.
Tô Nhược Vân không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn cô với vẻ hâm mộ.
"Cô.. có từng gặp, bệnh nhân ở đây không?"
Tô Nhược Vân khó hiểu hỏi thăm y tá bên cạnh.
Y tá lại cười mà không nói, trong vòng vây của đám bệnh nhân, Nghiêm Dĩ Bạch mặc một bộ tây trang màu đen, tóc chải chuốt chỉnh tề, cả người tinh thần sáng láng, phong thái hiên ngang xuất hiện trước mặt cô.
Anh đưa hoa tươi vào tay cô, quỳ xuống.
Mắt Tô Nhược Vân đã đẫm lệ, trong hạnh phúc, cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.
"Ngay trong bệnh viện này, nếu không bởi vì em, anh đã không có mặt ở đây. Vì em, anh chết đi sống lại, sau này mạng sống của anh sẽ thuộc về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649869/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.