Sáng hôm sau, Lam Linh đang ngủ mơ màng nghe tiếng nói chuyện dưới nhà. Mắt vẫn nhắm, suy nghĩ cô đang hoạt động giọng nói này quen quen. Cô mở to mắt, bật dậy tỉnh ngủ. Phòng ngủ tối om, ánh sáng duy nhất là cái bóng ngủ, giọng nói vang lên trong căn phòng:
“Moẹ, sao giống giọng ba mình thế!”
“LAM LINH!! DẬY MẤY GIỜ RỒI CÒN NGỦ!”
Tiếng của mẹ đứng dưới cầu thang gào thét gọi cô. Cầm điện thoại lên mới có 9:43 mà mẹ kêu thế, sớm mà. (May chưa nát mông đấy)
Cô chùm chăn lên đầu giọng nói vọng ra từ trong phòng:
“Vângg~~”
“Ở ĐẤY MÀ VÂNG! XUỐNG PHỤ MẸ NẤU CƠM!”
“Vâng~”
Mẹ cô nói xong rồi quay lưng đi xuống bếp. Lam Linh nằm trong chăn đấu tranh tư tưởng liên hồi. Sau cùng, cô cũng hất chăn đứng dậy khỏi giường.
Bước xuống nhà, cô vẫn còn mơ màng đứng chôn chân tại phòng khách. Có người từ ngoài sân bước vào lên tiếng:
“Dậy đi con, xuống giúp mẹ nấu cơm. Muộn rồi.”
Giọng nói quen thuộc, cô quay sang chào một tiếng:
“Ba.”
“Ừm.”
Ăn cơm xong, Lam Linh nằm ườn ra trên sofa. Đình Thái vừa lên nhà thấy chị mình như vậy thầm cảm thấy mất mặt. Ba cô trong phòng ra ngoài, liếc Lam Linh một cái thầm thở dài. Mẹ cô thì tức giận quát:
“Ngồi ngay dậy! Con gái có đứa! Lười chẩy thây ra sau này thằng nào mà lấy mày, nó đánh cho.”
Lam Linh nghe thế, cô bĩu môi vẫn giữ nguyên tư thế đó. Lúc sau, cô mở miệng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3556939/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.