Lam Linh chạy đi tìm Đình Bảo và hai anh em Duy và Đình Thái. Tìm được ba con người này thì Lam Linh cũng nhét xong miếng bánh socola cuối cùng vào bụng. Cô lau đi tí kem dính khoé miệng và hỏi:
"Nay chị Ly đi học không anh Duy?"
"Có, nhưng thấy bảo buổi chiều chị đi làm ở trên quán Linh Moon á!"
"Ừm."
Cái quán này khá gần trường của Lam Linh. Đi tầm 5 phút là tới.
Lam Linh nhìn sang chỗ Đình Bảo, đúng lúc thấy cậu lấy cái bánh socola ở đâu ra. Lam Linh lấy luôn không nói nhiều. Đình Bảo ngơ ngác:
"Ơ~ bánh của em mà."
"Ừm, nhưng chị ăn rồi."
"Hic~ chị đối xử với bệnh nhân thế à?"
"Ừm bệnh nhân cần kiêng ăn bánh kem socola."
"Đùa nhau hả!!"
Lam Linh nở nụ cười thân thiện với Đình Bảo làm cho Đình Thái và anh Duy lạnh sóng lưng:
"Muốn gì!"
"Không. Không muốn gì cả"
"Thế còn được. Tưởng muốn chị cho em đi viện luôn khỏi cảm ơn."
"Em đếch cần. Ở đây là được."
"Xí~."
Cô vui vẻ cầm cái bánh ăn, đang ăn được một nửa thằng Bình nhảy từ đâu ra đánh Lam Linh cái rõ đau. Song song với đó là chiếc bánh ngon lành rơi xuống đất.
Ặc! Quả này xong đời rồi. Ba đứa Đình Bảo thắp nhang trong lòng cho Bình. Thằng Bình thì đã rén, Lam Linh nắm chặt nắm đấm bẻ khớp tay, tiếng rắc rắc vang lên trong sân trường rộng lớn. Bình run rẩy lên tiếng:
"Ta.....tao......tao~ ch........chỉ.....chỉ là......."
"Chỉ là cái đm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3325859/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.