Lam Linh căng như dây đàn nhìn Đình Bảo trải qua trận đấu trong những phút cuối cùng. Trận đấu kết thúc, đội lớp Đình Bảo đã thua. Lam Linh mau chóng đưa Đình Bảo vào phòng y tế, xem thế nào.
Vào trong phòng y tế, Lam Linh giơ tay lấy cái băng đô trên đầu Đình Bảo xuống. Cầm nó trên tay cô hơi run run vì dính đầy máu. Lam Linh hốt hoảng bảo:
"Cô ơi, cô mau cầm máu cho nó đi cô. Nhanh lên đi cô!!"
Đình Bảo thấy chị mình như vậy chấn an:
"Chị yên tâm đi. Em không sao đâu. Máu ngừng chảy rồi mà."
"Mày im đi cho tao. Đã bảo là không chơi nữa cứ cố chấp làm gì."
"Nhưng........"
Đang tính cãi, Đình Bảo bị chị mình giơ nắm đấm đe doạ đành ngậm miệng. Cô y tá thấy thế thì bật cười với hai chị em.
"Thôi nào, vết thương của em cháu không có nặng lắm...."
"Sao lại không nặng ạ! Nó chảy máu nhiều thế cơ mà cô!"
"Máu chảy nhiều do không cầm máu kịp thời thôi. Chấn động nhẹ, ít vận động mạnh lại. Cô sẽ băng bó và kê đơn thuốc về cho."
"Vâng. Cảm ơn cô ạ"
Hai chị em ngồi được lúc thì Đình Thái với anh Duy bước vào. Vừa vào cửa anh Duy đã hỏi Đình Bảo:
"Chơi kiểu gì mà thành ra thế này?"
"Lỗi kĩ thuật tí."
"Lỗi này hơi to."
"Xí~~"
Đình Thái hỏi:
"Mày sao rồi?"
"Ổn lắm chưa xuống mồ được."
"Ò."
Bốn người buôn chuyện, lại có khách. Người đến lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3322477/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.