Vũ Phi không chần chừ đi đến trước đàn, ngồi xuống.
“Hoàng hậu, đàn đứt mất một dây, dù nàng có là thầntiên trên trời cũng khó mà tấu được, vậy thì miễn đi, lần sau có cơ hội sẽluyện tiếp.” Thạnh Hạo vội vàng nói, bởi vì dù có đổi một dây đàn khác, thì câyđàn này cũng không có được âm chất như ban đầu, đạo lý này ai cũng hiểu. Huốngchi không biết kĩ thuật đàn của Vũ Phi rốt cuộc bằng mấy phần của Yên Nhiên.
“Hoàng thượng, âm nhạc chân chính là dùng tim để diễntấu, còn ngón tay và dây đàn chỉ có tác dụng bổ trợ thôi, đàn đứt một dây, khôngbiết chừng cũng có thể diễn được âm tấu hay hơn.” Cười trả lời Thạnh Hạo, biếtThạnh Hạo không muốn nàng bị Yên Nhiên làm khó, nhưng tự tin kĩ thuật đàn củamình tuyệt đối còn hơn cả Yên Nhiên, nên an ủi.
Nhẹ nhàng gẩy một dây đàn, nụ cười trên mặt, động tácưu mỹ như bướm nhảy múa trên đàn, âm tấu so với Vạn Yên Nhiên còn hay hơn gấpđôi, thang âm so với Vạn Yên Nhiên chuẩn xác hơn, rõ ràng hơn, khúc điệu cũngkhí thế hơn hiều so với cô ta tấu.
Không cần phải bình luận, tự nhiên phân rõ người thắngkẻ bại, ánh mắt quần thần bay về phía Vạn Yên Nhiên, chỉ thấy lúc này mặt cô tamột bên đỏ một bên trắng, không chịu được bước lên phía trước, “Hoàng hậu nươngnương cầm nghệ cao siêu, Yên Nhiên thực lòng bái phục.”
Quần thần cũng lần lượt ca ngợi, hoàng hậu nương nươngquả là tài hoa xuất chúng, cầm nghệ cao siêu a.
Thái hậu cũng vui đến nỗi không ngớt khen ngợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/1609996/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.