“Mẫu hậu, có phải Người quên điều gì không a?” ThạnhHạo nhắc thái hậu.
“ À, phải rồi, ai da xem đến nỗi mê muội rồi, đến đây,thưởng hai trăm lạng vàng, một miếng ngọc Phỉ Thúy Như Ý, một viên dạ minhchâu.” Thái hậu vui vẻ nói.
“Tạ ơn mẫu hậu ban thưởng.”
“Hoàng thượng, thái hậu, điệu múa này rất đẹp, âm nhạccũng rất hay, nhưng không phải là do bản thân hoàng hậu dâng a, đã là mừng thọthái hậu, về lý mà nói thì nên tự mình làm mới phải a.” Vạn Yên Nhiên vẫn khôngtừ bỏ hy vọng nói.
“Yên Nhiên, múa là do hoàng hậu đích thân biên đạo,nhạc cũng là do hoàng hậu đích thân phổ, như vậy vẫn không phải là do đích thânhoàng hậu làm sao?” Thạnh Hạo không vui nói, Vạn Yên Nhiên này lại dám bới móc.
“Hoàng thượng, ai mà biết được có phải là sau lưnghoàng hậu có cao nhân chỉ điểm cũng không nói chắc được.” Vạn Yến Nhiên vẫnkiên quyết không buông.
“Hoàng thượng, em Yên Nhiên đã nói như vậy rồi, emđành phải thể hiện bản thân mình thôi.” Liền ra ám hiệu cho Thúy Thúy.
“Hoàng hậu nương nương, đàn của Người.” Thúy Thúy đưavật phẩm lên.
Cầm lấy violon, tư thế kéo tao nhã , khúc nhạc “SơnPhàm Phàm hoa nở rực rỡ” bay vào tai của mỗi người, cũng làm rung động linh hồncủa mỗi người.
Giai điệu như vậy, âm thanh như thế, đỉnh cao của nghệthuật là lúc người và đàn cùng hòa làm một, làm cho những người có mặt rất ấntượng, ngay cả các âm sư cung đình cũng thấy hổ thẹn.
“Em Yên Nhiên, em thấy còn gì không thỏa đáng không?”Gương mặt Vũ Phi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/1609995/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.