Tiết Hâm nhìn Hàn Nhược Linh bước nhanh đuổi kịp Diệp Khinh Quân, nắm tay siết chặt lại, dưới chân cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhược Linh thay đổi rồi, anh không còn là người thân thiết nhất bên cạnh cô nữa, cô cũng trở nên khách sáo với anh hơn.
Là thật sự thay đổi hay chỉ đang giả vờ để từ chối anh?
Đến nhà ăn, Hàn Nhược Linh nói sơ qua những điểm cần chú ý với Tiết Hâm, sau khi năm người lấy cơm xong thì quay sang nói với anh, "Cậu tìm bạn học cùng lớp cùng ăn trưa đi nhé? Chúng ta gặp lại sau."
Tiết Hâm vội giữ cô lại, có chút mất mát nói, "Cậu lại đang muốn trốn tớ à?"
Hàn Nhược Linh cười cười, cánh tay lại không tiếng động tránh thoát khỏi sự kiềm giữ của anh, "Làm gì có. Cậu mới chuyển đến mà, nên làm quen với các bạn mới một chút. Tớ là đang giúp cậu đấy. Với lại một bàn chỉ đủ bốn người ngồi thôi."
Tiết Hâm mím môi nhìn cô một lúc, rốt cuộc quay người rời đi.
Một bàn chỉ có bốn chỗ ngồi, cho nên cô thà ngồi với Diệp Khinh Quân cũng không muốn ngồi với cậu? Tình bạn mười năm còn không bằng một người mới quen một tuần sao?
Hàn Nhược Linh nhìn bóng dáng ủ rũ của Tiết Hâm, không đành lòng thở dài, cùng ba người Diệp Khinh Quân lại bàn quen thuộc của bọn họ.
"Đau lòng?" Diệp Khinh Quân nhìn cô, ánh mắt lành lạnh khó chịu.
Hàn Nhược Linh lắc đầu, "Như vậy sẽ tốt hơn, hy vọng cậu ấy có thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2840048/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.