Thấy Tiết Hâm rốt cuộc rời đi, Hàn Nhược Linh theo bản năng thở phào một hơi, lại bị người ngồi bên cạnh nghe được.
Diệp Khinh Quân suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi, "Thích vị xoài nhất?"
Hàn Nhược Linh cho rằng anh nghĩ lúc trước cô giấu diếm anh, lắc đầu giải thích, "Đã từng thôi, bây giờ tớ thích vị chocolate nhất, cũng thích vị cam với vị chanh."
Người thích vị xoài đã không còn nữa.
Diệp Khinh Quân nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra ý tứ, giống như có một màn mây che phủ. Vài giây sau, màn mây tách rời, ánh mắt trở nên trong suốt mang theo ý cười nhìn cô, "Mai lại mua cho cậu kẹo vị cam."
"Được! Cám ơn cậu," Hàn Nhược Linh nở nụ cười, hai mắt đen láy cong lên như vầng trăng non.
Thấy Diệp Khinh Quân không còn để tâm đến chuyện này nữa, Hàn Nhược Linh mới hoàn toàn thả lỏng.
Không nghĩ đến chỉ là thay đổi khẩu vị nho nhỏ như này thôi mà cũng bị Tiết Hâm làm lớn lên được, lúc nãy thật sự là dọa cô sợ chết khiếp.
Cô còn nhớ rõ bản hợp đồng có nói, nếu trong lúc làm nhiệm vụ mà bị người phát hiện thân phận không đúng, cô sẽ bị coi như là nhiệm vụ thất bại, lập tức trở về. Mà hiện tại điểm sinh lực của cô có thể coi như bằng không, một khi thất bại... chẳng khác nào là chết cả.
Nghĩ đến đây, Hàn Nhược Linh lại âm thầm mắng Tiết Hâm một trận, cũng âm thầm mắng chính mình không đủ cẩn thận.
"Ellie,"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2840046/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.