Phùng Thiên đưa tay khoác lên lưng ghế cô, đầu ngón tay mập mạp như có như không thỉnh thoảng chạm vào gáy cô, khiến Bạch Tố Linh nổi lên một tầng da gà, trong lòng nhộn nhạo như muốn nôn.
Bạch Tố Linh cố gắng nhịn xuống, ngồi dịch lên phía trước không dựa vào lưng ghế nữa, cũng may sau đó Phùng Thiên không có động tác gì thêm.
Khoảng nửa tiếng sau, ba ly rượu kia dường như bắt đầu phát huy tác dụng, mặc dù cô đã ăn vài miếng rồi nhưng bụng vẫn khó chịu, đầu cũng bắt đầu choáng váng có chút nặng nề, thân thể dần dần uể oải.
Lần say này rất khác so với lần trước, lần trước là cả người lâng lâng nhẹ tênh, đầu óc tuy chậm chạp nhưng vẫn giữ được tỉnh táo. Còn lần này, không những cơ thể nặng nề mà đầu cũng nặng, suy nghĩ còn có chút lung tung hỗn loạn.
Phùng Thiên thấy cô dần say, tâm tình liền hào hứng phấn khởi, cánh tay đặt trên lưng ghế thu lại, mon men đặt lên đùi cô, khẽ bóp.
Bạch Tố Linh lập tức theo bản năng đứng dậy, vung tay cho ông ta một cái tát.
Một tiếng bốp giòn giã vang lên khiến bầu không khí lập tức đông cứng lại, mọi người kinh hãi bàng hoàng nhìn cô.
"Mẹ kiếp!" Cảm nhận được cơn đau rát nóng bỏng bên má trái, Phùng Thiên tức giận chửi thề, đứng bật dậy tóm chặt lấy tay cô, tay còn lại bóp cằm cô nói, "Được tao nhìn trúng chính là phúc phận của mày! Mày không biết ơn thì thôi còn dám đánh tao!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839767/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.