Tiên Hương lâu là tửu điếm nổi tiếng nhất kinh thành, ẩm thực đa dạng phong phú lại cực kỳ ngon miệng, tự nhiên giá thành cũng càng cao. Tuy vậy, ở kinh thành có ai không phải thế gia quý tộc, dân thường tuy rằng có nhưng phần lớn vẫn có thể thỉnh thoảng dùng một bữa, cho nên Tiên Hương lâu lúc nào cũng đông khách. Nếu không phải có địa vị cao hoặc là đã đặt hẹn trước, tùy tiện ghé vào khả năng lớn sẽ không còn chỗ.
Hiên Viên Hạo Quân tất nhiên không cần đặt hẹn, mang theo một trương 'Thụy Vương gia' mặt liền có thể thoải mái vào ăn. Trong Tiên Hương lâu có vài nhã gian, những nhã gian này luôn được để trống, chỉ dành cho những người có thân phận cao.
Lúc Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh đến, tiểu nhị vừa thấy mặt Hiên Viên Hạo Quân liền vội vàng niềm nở chạy lại tiếp đón, dẫn bốn người lên lầu hai, tiến vào nhã gian Hiên Viên Hạo Quân hay sử dụng.
Ngồi trong nhã gian, tiểu nhị đưa Hiên Viên Hạo Quân thực đơn, hắn lại đẩy tờ thực đơn đến trước mặt Tô Nhu Linh, "Ngươi thích món gì thì chọn đi."
"Ah..." Tô Nhu Linh nhìn tờ thực đơn hai giây, đưa tay đẩy về, "Vương gia, ngài chọn trước đi. Ta ăn gì cũng được."
Hiên Viên Hạo Quân thấy nàng nói vậy cũng không dây dưa, cầm lại tờ thực đơn bắt đầu gọi món. Tô Nhu Linh nghe những cái tên hoa mỹ văn vẻ lại không biết đó là món gì, trong lòng vừa hồi hộp chờ mong lại vừa lo lắng những món ăn đó sẽ không hợp khẩu vị của mình.
Tiểu nhị ghi nhớ món ăn xong thì cung kính nhận lại thực đơn, cúi chào hai người rồi chạy ra ngoài. Không bao lâu sau, hắn đã trở lại, trên tay là một bình trà sứ, thay Tô Nhu Linh và Hiên Viên Hạo Quân rót trà xong thì đặt bình trà lên bàn, sau đó lại lui ra. Xuân Vũ và Phi Nhật lúc này cũng không đứng cạnh hai người nữa mà đứng trước cửa nhã gian chờ lệnh.
"Ta gọi một số món, cũng không biết có hợp khẩu vị của ngươi hay không," Hiên Viên Hạo Quân bắt chuyện.
Vốn nàng chỉ định nói nàng không kén ăn, nhưng lúc nói ra thì quyết định thêm chữ 'quá' vào. Lỡ đến lúc ra món toàn là những món nàng hoặc nguyên chủ không ăn được thì còn không đến mức tự vả mặt mình.
Hiên Viên Hạo Quân tất nhiên nhận ra được sự thay đổi giữa chừng của nàng, khóe môi hơi cong lên cười cười, "Không sao, nếu không có món vừa ý thì lại gọi thêm."
Tô Nhu Linh thấy hắn ban nãy đã gọi rất nhiều món rồi, nàng cũng không muốn lại gọi thêm để tránh lãng phí, lắc đầu từ chối, "Không cần đâu---- Vương gia, ngài sao vậy?"
Đang nói, Tô Nhu Linh đột nhiên thấy sắc mặt Hiên Viên Hạo Quân tối sầm, nụ cười ôn hòa vừa rồi đã biến mất, cả khuôn mặt đều trở nên sắc bén cương ngạnh, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, nội tâm nàng liền căng lên, lo lắng hỏi hắn.
Thấy hắn không trả lời, Tô Nhu Linh càng thêm nghi hoặc, thầm hỏi Ellie.
"Ellie, xung quanh có chuyện gì khả nghi sao?"
"Không có," Ellie nhanh chóng trả lời, nhưng lại thêm vào, "Nhưng nhã gian bên cạnh có người đang nói xấu chị."
Tô Nhu Linh nhíu mày, im lặng cố gẳng vểnh tai lên nghe, quả thực nghe được tiếng trò chuyện từ nhã gian bên cạnh vọng sang.
Nhã gian cách âm không được tốt, người bên kia lại giống như không kiêng kị gì, không hạ thấp giọng nói, nhưng dù sao đây cũng là tửu điếm, không gian xung quanh ồn ào, nàng lúc này tập trung nghe ngóng cũng chỉ nghe được loáng thoáng vài chữ, nhưng vậy cũng đã đủ để nàng hiểu rõ.
Hiểu rõ rồi, sắc mặt của Tô Nhu Linh cũng trở nên giống Hiên Viên Hạo Quân, không được tốt.
Bên kia tựa hồ có hai người, đều là nữ, trong đó phần lớn là do một người nói, người còn lại chỉ thỉnh thoảng phụ họa. Nội dung đại khái là chê bai nàng không xứng với Thụy Vương gia, Vương phi của hắn ít nhất cũng phải là một trong tứ đại tài nữ bọn họ.
Tô Nhu Linh nghe được người đang mỉa mai khinh thường nàng có nhắc đến biểu muội, trong tứ đại tài nữ chỉ có một cặp biểu tỷ muội mà thôi, Tô Nhu Linh nhanh chóng có suy đoán về thân phận của nàng.
Mà người còn lại, mặc dù chỉ thỉnh thoảng đáp lời, ý tứ của nàng lại cực kỳ xảo diệu, mặt ngoài thì giống như đang khuyên nhủ nàng đừng nói nữa, ẩn ý thì lại đang kích động nàng, khiến nàng càng thêm chán ghét coi thường Tô Nhu Linh, lời nói càng thêm không cố kỵ.
Tô Nhu Linh nhếch môi cười lạnh, nghe bọn họ nói thật lẫm liệt thật khí phách, giống như Hiên Viên Hạo Quân cưới nàng là cực kỳ ủy khuất hắn vậy, rốt cuộc là ai cho bọn họ lá gan đó?
Tô Nhu Linh tuy biết võ nhưng thân thể này lại không có nội lực, nàng chỉ có thể dựa vào thính giác bình thường cũng đã suy đoán ra được vấn đề thì nói gì đến Hiên Viên Hạo Quân một thân võ công thâm hậu?
Phi Nhật cũng đồng dạng nghe được những lời đó, liếc qua quan sát chủ tử nhà mình, thấy sắc mặt đen kịt của Hiên Viên Hạo Quân hắn liền biết hai người kia xong rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó Hiên Viên Hạo Quân đối với hắn lạnh lẽo ra lệnh, "Đem người qua đây cho bổn vương!"
Mặc dù không nói rõ, Phi Nhật vẫn hiểu là người nào, đáp vâng rồi xoay người ra ngoài. Chỉ có Xuân Vũ là ngơ ngác không rõ.
Phi Nhật thường xuyên xuất hiện bên cạnh Hiên Viên Hạo Quân, hầu như sẽ không có ai không nhận ra hắn. Lúc người bên gian bên cạnh thấy hắn xuất hiện, sắc mặt liền biến tái, tâm đánh thịch một cái, thậm chí sau gáy đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Nếu là mọi ngày, được Phi Nhật đến thỉnh qua gặp chủ tử của hắn, bọn họ chắc chắn sẽ vui mừng không kịp, nhưng hiện tại, bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Thụy Vương gia đã cho mời, hai người họ không thể không qua.
Phi Nhật ra ngoài không lâu, hơn một phút sau đã trở lại, theo sau hắn là hai thiếu nữ. Người đi đầu mặc váy sắc thiên thanh, trang dung ưu nhã thanh lệ, người sau mặc váy sắc đỏ, trông hoạt bát sôi nổi hơn người đầu.
"Vương gia, thuộc hạ đã mời người đến," đợi Hiên Viên Hạo Quân phất tay, Phi Nhật liền lui về phía cửa, tiếp tục canh gác như trước.
Hai vị thiếu nữ thấy trong phòng không chỉ có Hiên Viên Hạo Quân mà còn có Tô Nhu Linh, trong tâm liền dâng lên cảm giác chột dạ xen lẫn với ghen tị, có xu hướng muốn chuyển thành thẹn quá hóa giận. Nhưng bọn họ vẫn còn lý trí, biết lời nói vừa rồi của mình hẳn đã bị Hiên Viên Hạo Quân nghe được nên nội tâm vẫn còn sợ hãi, mọi tức giận với Tô Nhu Linh đều bị các nàng cố gắng chèn ép xuống.
"Tham kiến Vương gia, Vương gia vạn an," hai người giả vờ trấn tĩnh thi lễ.
Hiên Viên Hạo Quân lại giống như không nghe thấy bọn họ nói, cố tình không nhìn bọn họ, chỉ lẳng lặng quan sát ly trà trong tay, khiến cho bọn họ chỉ có thể duy trì tư thế nửa quỳ gối.
Tâm hai người lập tức nhảy lên, lúc trước nếu còn ôm vài phần tâm lý may mắn thì hiện tại đã không dám nữa, thêm vào đó là nghi hoặc, bồn chồn và lo sợ.
Bọn họ cho rằng, với tính cách của Thụy Vương gia, cùng lắm là khiển trách nhắc nhở bọn họ một chút, dù sao thanh danh ôn hòa nhã nhặn của hắn cũng đã lan truyền khắp kinh thành, mà những lời bọn họ nói về Tô Nhu Linh tuy không đúng mực nhưng cũng không sai. Không nghĩ tới, chỉ vừa mới gặp mặt, bọn họ đã bị hắn cho một đòn phủ đầu.
Lúc này bọn họ bỗng nhận ra, hành động này, thái độ này của Hiên Viên Hạo Quân mới giống của một vị Vương gia. Bọn họ buông lời như vậy, hắn sao có thể đối xử hòa nhã với các nàng được chứ?
Hiên Viên Hạo Quân không quan tâm đến hai nàng không có nghĩa Tô Nhu Linh cũng không. Nàng thấy Hiên Viên Hạo Quân mới bắt đầu đã gây khó dễ cho hai người, tâm giống như bị lông vũ cọ qua, có chút mềm lại có chút ngứa.
Tô Nhu Linh quan sát hai người trước mặt, tuy nguyên chủ ít tham gia các tiệc hội trong kinh thành nhưng nàng vẫn có thể ít nhiều nhận biết các vị tiểu thư công tử thế gia vọng tộc.
Thiếu nữ mặc váy đỏ kia đúng như nàng suy đoán ban nãy, Thẩm Yên Nhiên, tiểu thư Thẩm gia, nữ nhi của Trấn quốc tướng quân, biểu tỷ của Tô Minh Ngọc, cũng có thể xem như là biểu tỷ của nàng.
Còn vị thiếu nữ mặc váy thiên thanh kia... Tô Nhu Linh nhìn qua Hiên Viên Hạo Quân, nở nụ cười ẩn ý.
Hiên Viên Hạo Quân bắt gặp nụ cười của nàng, lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong đầu nàng, có chút bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu.
Hai vị thiếu nữ, một vị là biểu tỷ của Tô Nhu Linh, mà vị còn lại trùng hợp thay chính là biểu muội của Hiên Viên Hạo Quân, Hồ Chỉ Cầm, nữ nhi của đệ đệ Hồ Hữu tướng, nhị phòng Hồ gia.
Muội muội của Hữu tướng là Tây Thái hậu, mẹ ruột của Hoàng đế và Thụy Vương gia, mà Hoàng hậu lại chính là đại nữ nhi của Hữu tướng. Đây cũng là vì trong lúc tranh giành Đế vị, Hồ gia đã ra không ít lực, Hoàng đế vì cảm tạ bọn họ mà tuyên đại nữ nhi của hắn vào cung, phong làm Hoàng hậu.
Thấy Hiên Viên Hạo Quân mãi không lên tiếng, hiện lại còn nhìn Tô Nhu Linh nở nụ cười như vậy, con sâu ghen tị nhanh chóng đục khoét trái tim hai người, nhấn chìm tâm hai người trong biển giấm.
Quỳ một lúc, chân hai người bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt. Hồ Chỉ Cầm ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo Quân, khuôn mặt thanh lệ nay trở nên mong manh yếu ớt khiến nam nhân vừa nhìn liền nảy sinh lòng đau xót, hai mắt ngậm nước, ủy khuất mở miệng gọi, "Biểu ca..."
Hiên Viên Hạo Quân nhìn nàng, ánh mắt vừa chạm, cổ họng Hồ Chỉ Cầm như bị người bóp nghẹt, không nói được gì nữa.
Ánh mắt hắn... thật quá đáng sợ!
"Bổn vương có chuyện không rõ, muốn hỏi hai vị tiểu thư một chút."
Tâm hai người lập tức run lên.
Hồ Chỉ Cầm đại diện lên tiếng, "Xin biểu ca cứ hỏi."
Thấy nàng một tiếng biểu ca hai tiếng biểu ca, Tô Nhu Linh trong lòng mạc danh dâng lên một cỗ khó chịu, cúi đầu nhấp ngụm trà, im lặng ngồi ở một bên xem diễn.
"Các ngươi rất có ý kiến với Vương phi của bổn vương?"
Vừa nghe hắn hỏi, Thẩm Yên Nhiên, người ban nãy chê bai Tô Nhu Linh nhiều nhất, vội vàng chối bỏ, "Không có, chúng ta không dám!"
Hiên Viên Hạo Quân nhếch môi, khí thế vương giả phóng ra cơ hồ muốn đè ép hai người thành mảnh vụn, "Vậy là các ngươi có ý kiến với thánh chỉ của Hoàng thượng?!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]