Chương trước
Chương sau
Thẩm Yên Nhiên cùng Hồ Chỉ Cầm nháy mắt sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng quỳ bịch bịch xuống đất hô lên, "Không có! Chúng ta nào dám chứ! Kính mong Vương gia xem xét rõ."

"Các ngươi là đang nói bổn vương lãng tai nên nghe lầm?" Hiên Viên Hạo Quân nhướng mày nhạo báng.

Hai người lại run lên, trên vầng trán trắng nõn no đủ ướt đẫm mồ hôi, trông chật vật vô cùng.

Từ bao giờ Thụy Vương gia lại trở nên khó đoán như thế vậy?

Hồ Chỉ Cầm đáng thương ngước mắt nhìn hắn, hai mắt to tròn đen láy óng ánh nước như mặt hồ mùa thu, trong suốt đến mức có thể khiến đối phương nhìn thấy rõ hình ảnh phản ngược của mình từ trong mắt nàng.

Hồ Chỉ Cầm cắn môi, ra vẻ ủy khuất nhu nhược, kích thích tâm bảo hộ của nam nhân, triều Hiên Viên Hạo Quân ủy khuất gọi, "Biểu ca... chúng ta thực sự không có ý gì cả. Biểu ca tài hoa như vậy, chính là nhân trung long phượng, hẳn nên được đến càng tốt. Yên Nhiên muội muội chỉ là nhất thời bị người mê hoặc, nghe được các tin đồn không tốt về Tô tiểu thư mới cảm thấy nàng không đủ khả năng trở thành chính thê của biểu ca."

Tô Nhu Linh nghe được lời này, nhìn thoáng qua Thẩm Yên Nhiên, thấy nàng hướng Hiên Viên Hạo Quân gật đầu liên tục thì thầm cười nhạo. Bị người bán còn không biết!

Hồ Chỉ Cầm nói một lượt những lời như vậy, ý tứ rõ ràng không quá sâu xa, một là khen Hiên Viên Hạo Quân để lấy lòng hắn, hai là đổ hết lỗi lên đầu Thẩm Yên Nhiên, ba là ngầm bảo những lời các nàng nói ban nãy về Tô Nhu Linh đều là 'lời đồn' ai ai cũng biết, các nàng không hề bịa đặt phỉ báng. Cuối cùng là nói, các nàng chỉ cảm thấy so với những người khác thì Tô Nhu Linh không đủ tốt để trở thành Thụy Vương phi, chứ không hoàn toàn phủ định nàng.

Nhưng mà nhìn bộ dạng của Thẩm Yên Nhiên thì rõ ràng nàng không hề nhận ra được ẩn ý này đó, hoặc là nàng tạm thời chưa nhận ra.

Hiên Viên Hạo Quân nhìn hai người bọn họ làm trò mèo, cảm thấy thời gian trôi qua đã lâu, thức ăn hẳn sắp được mang lên liền không muốn dây dưa thêm nữa, nhìn hai người nhếch môi mỉa mai nói, "Hôm nay bổn vương xem như được rửa mắt, hóa ra đây chính là gia giáo của Thẩm gia và Hồ gia. À không, nói chính xác hơn thì phải là Hồ gia nhị phòng mới đúng, đặt ngươi ở cùng một chỗ với hoàng tẩu chính là sỉ nhục nàng. Bổn vương cùng ngươi không hề thân cận, sau này đừng mở miệng liền gọi biểu ca, thật là làm người ghê tởm."

Nói xong hắn lại nhìn Tô Nhu Linh, thái độ lúc này đã mềm mại xuống, mỉm cười ôn hòa, "Cũng may người Hoàng thượng chỉ hôn với ta là ngươi mà không phải Tô đại tiểu thư, nếu không dựa vào cái gia giáo này của Thẩm gia, ta sợ nàng cũng chẳng tốt đẹp gì."

Hiên Viên Hạo Quân thật sự nói quá độc quá thẳng, không nể nang gì ai, đem một lượt Thẩm gia, Hồ gia nhị phòng cùng hai mẹ con Thẩm thị đều đắc tội hết một lượt, Tô Nhu Linh thật sự phải cố gắng lắm mới không phì cười.

Nhưng cũng vì như vậy mà khuôn mặt nàng đỏ lên, hai mắt cũng long lanh ánh nước, dưới đáy mắt lấp lánh những vụn sáng nhỏ. Hiên Viên Hạo Quân biết nàng là vì nhịn cười nên mới như vậy, nhưng tâm vẫn không nhịn được mà ngứa ngáy một trận.

Thẩm Yên Nhiên và Hồ Chỉ Cầm lúc này sắc mặt đã trắng bệch như giấy, vừa thẹn vừa giận, lại cực kỳ thương tâm và nhục nhã, đôi mắt đều đầy nước chỉ chực rơi xuống. Vậy mà Hiên Viên Hạo Quân nhạo báng bọn họ xong lại quay ra cười ôn nhu với Tô Nhu Linh, Tô Nhu Linh lại còn đỏ mặt thẹn thùng với hắn, hai người cứ thế tình chàng ý thiếp trước mặt bọn họ khiến bọn họ càng thêm nan kham, phẫn nộ cùng ghen tị trộn lẫn, trong tâm nồng đậm vị chua chát.

Lúc này, tiểu nhị mang đồ ăn lên, Phi Nhật thấy Hiên Viên Hạo Quân tỏ vẻ để cho bọn họ vào, hắn với Xuân Vũ nhanh chóng mở cửa.

Ba tiểu nhị tay bưng đĩa đồ ăn đứng ở ngoài, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì giật mình, nhưng bọn họ đều là những người được tỉ mỉ lựa chọn, có kinh nghiệm lâu năm, rất nhanh đã thu lại ánh mắt, như không có chuyện gì cúi đầu lần lượt mang thức ăn vào, sau đó lập tức lui ra ngoài.

Thẩm Yên Nhiên và Hồ Chỉ Cầm vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, phải quỳ trước mặt Tô Nhu Linh bọn họ đã thấy uất ức nhục nhã lắm rồi, nay còn bị đám tiểu nhị hạ nhân nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến xanh biến đỏ mấy hồi.



"Nể tình Hồ Hữu tướng và Trấn Quốc tướng quân, lần này bổn vương không tính toán với các ngươi. Lui ra đi," Hiên Viên Hạo Quân vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Thẩm Yên Nhiên và Hồ Chỉ Cầm như được đại xá, vội vàng đứng lên thi lễ rồi ra ngoài.

Trải qua chuyện như vậy, hai người cũng không thiết ăn uống nữa, nhanh chóng rời đi. Ngồi ở trên xe ngựa rồi, bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt không nể mặt ai của Hiên Viên Hạo Quân, thật ra trong lòng bọn họ rất có khúc mắc, giống như tận mắt nhìn thấy hình tượng hoàn mỹ của thần tượng trong lòng mình sụp đổ vậy.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã chuyển dùi mâu sang Tô Nhu Linh.

Là nàng ta! Là vì nàng ta nên Thụy Vương gia mới đối xử với bọn họ như vậy!

Đồ hồ ly tinh! Chỉ biết giả vờ yếu đuối nhu nhược để mê hoặc nam nhân!!

Tô Nhu Linh cùng Hiên Viên Hạo Quân đương nhiên không biết được bọn họ cụ thể suy nghĩ cái gì, hiện tại thức ăn đã được mang lên, hai người đều đặt sự chú ý của mình lên các món ăn.

Ăn xong bữa trưa, Hiên Viên Hạo Quân đưa Tô Nhu Linh trở về Tô phủ. Bởi vì trước đó nàng mua rất nhiều đồ nên phải gọi thêm vài đám nha hoàn đến phụ giúp Xuân Vũ mang đồ đến Nhược Khê viện. Trên đường, đám hạ nhân trong phủ không ai là không tò mò liếc nhìn đám nha hoàn tay xách nách mang những túi giấy đi theo sau Tô Nhu Linh, trong lòng bắt đầu dâng lên tính toán, xem xét lại thế cục hiện tại.

Tô Minh Ngọc đã dặn dò gia đinh trông cửa từ trước, Tô Nhu Linh vừa mới trở về nàng đã được thông báo, lập tức hùng hổ chạy qua Nhược Khê viện.

Tô Nhu Linh còn đang thay y phục, song song chỉ đạo đám Xuân Vũ Hạ Phong giúp mình thu dọn đồ vật mới mua thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng nha hoàn hô lớn.

"Đại tiểu thư, xin ngài đợi một lát, để nô tỳ vào báo với nhị tiểu thư một tiếng đã!"

"Tránh ra! Tiện tì to gan! Cũng dám cản đường ta?!"

Nghe thấy Tô Minh Ngọc đã sắp vào trong này, Tô Nhu Linh chỉ có thể đẩy nhanh động tác mặc y phục, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài gặp nàng.

Tô Minh Ngọc bước vào, thấy trong phòng bày một đống đồ vật còn chưa kịp thu dọn, nghĩ đến những món này đều là Thụy Vương mua cho, nàng liền hận không thể một ngụm đem những thứ này đều thu lấy.

"Hôm qua ngươi đã đồng ý sẽ dẫn ta đi theo, sáng nay lại nuốt lời là thế nào? Ngươi rốt cuộc có để đại tỷ là ta vào trong mắt hay không?" Nghẹn một hơi từ sáng đến giờ, vừa thấy Tô Nhu Linh xuất hiện, nàng liền mắt sắc trừng nàng mắng.

Tô Nhu Linh suy nghĩ nhanh một vòng, quyết định vẫn tiếp tục giả vờ như trước, nháy mắt cả người co rụt lại, ánh mắt thỏ con sợ hãi nhìn nàng, luống cuống giải thích, "Đại tỷ... không phải muội không muốn... Lúc đó tỷ cũng nghe thấy mà, là Vương gia không đồng ý... Muội, muội sao dám làm trái ý Vương gia chứ..."



Tô Minh Ngọc đương nhiên hiểu rõ vấn đề này, chỉ là nàng vẫn không thể chấp nhận được chuyện mất mặt lúc sáng, Tô Nhu Linh từ trước đến giờ đều yếu đuối nhu nhược đương nhiên bị nàng chọn làm nơi trút giận.

"Vậy ngươi không biết khuyên nhủ thuyết phục hắn sao? Ngươi đường đường là Thụy Vương phi được Hoàng thượng chỉ định, chẳng lẽ nói một lời ngươi cũng không dám nói? Ngươi như vậy sao có thể khiến Thụy Vương gia hài lòng được?" Tô Minh Ngọc làm một bộ tiếc hận rèn sắt không thành thép nói.

Ai ngờ Tô Nhu Linh lại bật khóc, oan ức nói, "Muội có nói mà, nhưng muội nói xong Vương gia lại tức giận, nói muội về sau không cần phải nhắc lại chuyện này nữa. Tỷ tỷ, muội phải làm sao bây giờ? Lỡ Vương gia ghét bỏ muội, từ nay không thèm để ý tới muội nữa thì sao?"

Thấy nàng khóc nức nở, sắc mặt trắng nhợt lo lắng hỏi Tô Minh Ngọc, Xuân Vũ vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm thán phục khả năng đổi trắng thay đen của tiểu thư nhà mình.

Sao trước giờ các nàng không phát hiện ra tiểu thư còn có khả năng này nhỉ?

Tô Minh Ngọc nhìn Tô Nhu Linh ủy khuất khóc, cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp, vừa vui mừng vì nàng bị Thụy Vương gia chán ghét trách mắng, lại cũng u sầu vì hắn thế nhưng không muốn nàng theo cùng.

"Ngươi nói thật sao? Hắn không đến mức lớn tiếng với ngươi chỉ vì chuyện này chứ?" Tô Minh Ngọc dò hỏi.

"Muội nói dối tỷ làm gì," Tô Nhu Linh thút thít nói, "Tỷ tỷ, ngày thường tỷ thông minh nhất, tỷ giúp muội đi. Muội phải làm gì để Vương gia hết giận bây giờ?"

Qua đây một chuyến, cuối cùng lại nhận về được kết quả không như ý, Tô Minh Ngọc nào còn tâm trí đối phó với Tô Nhu Linh, liền qua quýt nói, "Ngươi đừng lo lắng quá, dù sao ngươi cũng là Thụy Vương phi, lại được thánh thượng ban hôn, hắn không thể bỏ ngươi được đâu."

Nhưng có chán ghét, lạnh nhạt ngươi không thì ta lại không biết!

Tô Nhu Linh nhìn nàng qua loa an ủi xong bỏ đi, đợi nàng đi khuất, Tô Nhu Linh lại quay sang nhìn nha hoàn ban đầu không giữ được Tô Minh Ngọc đang quỳ trên đất tạ tội, phất tay cho nàng ra ngoài.

Đợi đến khi xung quanh chỉ còn bốn nha hoàn thân cận, Tô Nhu Linh mới thu lại nước mắt, khóe môi cong lên đắc ý tươi cười.

Xem ra ba năm nàng ở trong giới giải trí làm diễn viên cũng không bõ công a!

Hiên Viên Hạo Quân nhận được tin tức từ Phi Hà truyền lại, biết rõ một màn này, không khỏi phì cười.

Hắn chỉ vừa mới cho phép nàng lấy hắn làm bia đỡ đạn, nàng đã ngay lập tức lôi ra sử dụng, còn dùng một cách không hề khách khí như vậy.

Hắn lúc nào nổi giận với nàng chứ? Rõ ràng chỉ có nổi giận vì nàng mà thôi.

Đúng là nha đầu vô lương tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.