Lời nói vừa dứt, Vương Hiểu Linh liền không khống chế được biểu cảm, thất thố trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn xuống Ly Băng kiếm trong tay.
Nếu Ly Băng kiếm vốn nên là vũ khí bản mạng của Lãnh Quân, vậy tại sao nó lại nằm ở nơi này, lại còn chủ động ký kết khế ước với nàng?
Biểu cảm của nàng quá rõ ràng, Lãnh Quân không thể không hỏi, "Sao vậy?"
Vương Hiểu Linh hơi cắn môi, rốt cuộc ỷ vào hắn là thiên định nhân duyên của thân thể này, không sợ hỏi ra, "Đệ tử nghe nói, Ly Băng kiếm hẳn nên là vũ khí bản mạng của ngài?"
Đáy mắt Lãnh Quân chợt lóe lên, lại quá nhanh quá nhạt, Vương Hiểu Linh chưa kịp nắm bắt thì đã biến mất. Hắn gật đầu, thong thả giải thích, "Bên ngoài đúng là đồn như vậy, nhưng thực ra không phải."
Hắn xòe tay, một thanh kiếm đột nhiên hiện ra, "Đây mới là vũ khí bản mạng của ta."
Vương Hiểu Linh nhìn thanh kiếm trôi nổi ở phía trên tay hắn, nhận ra đây chính là thanh kiếm ba ngày trước hai người đã ngự kiếm phi hành đi gặp tông chủ Chương Hiển.
"Đây..." Vương Hiểu Linh ngẩn người ngắm thanh kiếm.
Thanh kiếm này so sánh với Ly Băng kiếm thì trông dày hơn nặng hơn, khí thế cũng cường hãn hơn, không giống như Ly Băng kiếm có phần tinh xảo thanh lệ. Thân kiếm tuy có tính sáng bóng nhưng màu sắc khá trầm, tựa như huyền thiết lại tựa như không phải. Chính giữa thân kiếm, chạy dọc từ đuôi kiếm đến mũi kiếm là một đường màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839665/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.