Hai canh giờ sau, Lãnh Quân y theo lời trở lại, thấy Vương Hiểu Linh đang chăm chỉ luyện tập thì hài lòng, đứng ở một bên chờ nàng luyện xong kiếm pháp thì mở miệng, “Đã hai canh giờ, đi thôi.”
Bởi vì hắn từ phía sau lưng nàng tiến lại nên Vương Hiểu Linh không hay biết gì. Sau khi thực hiện xong động tác cuối cùng, nàng buông kiếm xuống định nghỉ ngơi một lúc thì bỗng nghe thấy từ phía sau vang lên âm thanh, mới giật mình quay đầu.
“Sư phụ?”
Lãnh Quân gật đầu coi như đáp lời nàng, sau đó quay người đi ra ngoài.
Từ sau khi ký khế ước, bởi vì là khế ước linh hồn nên Vương Hiểu Linh có thể tùy ý đem Ly Băng kiếm cất vào trong thần thức của mình. Lúc này thấy hắn đã bỏ đi, nàng vội vàng thu kiếm, chạy nhanh đuổi theo hắn.
“Sư phụ, từ từ đã.”
Lãnh Quân tuy không dừng lại nhưng vẫn thả chậm tốc độ, quay đầu hỏi nàng, “Ân?”
“Thật ra… sư phụ…” Vương Hiểu Linh nhìn hắn, có chút ngại ngùng nói, “Ta có chút đói…”
“Đói thì ăn đi,” Lãnh Quân thản nhiên nói, sau đó như nhớ đến cái gì, nghi hoặc hỏi nàng, “Chẳng lẽ ngươi đã ăn hết lương khô rồi?”
Nghe hắn nhắc đến lương khô, Vương Hiểu Linh liền muốn khóc.
Suốt ba ngày ăn lương khô, nàng đã ăn ngán đến muốn nôn rồi…
Tuy nguyên chủ là trẻ mồ côi, nhưng nàng lại không phải a. Ngàn sủng vạn sủng mà lớn lên, khẩu vị của nàng dù ít dù nhiều cũng sẽ trở nên kén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839664/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.