Chương trước
Chương sau
Sống quá lâu?

Bởi vì Lãnh Quân trông rất trẻ nên nàng chưa bao giờ nghĩ nhiều đến tuổi của hắn. Nay bỗng nghe hắn nhắc đến, nàng lập tức nhớ đến thân phận của hắn.

Hắn là sư thúc tổ a... sao có thể còn trẻ được chứ?

"Ừm... sư phụ, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Vương Hiểu Linh tò mò hỏi hắn.

"Muốn biết?"

"Ân ân!" Vương Hiểu Linh gật gật đầu, mong chờ nhìn hắn.

Lãnh Quân suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Sáu trăm ba mươi bảy."

"S--sáu trăm?!" Vương Hiểu Linh kinh ngạc đưa tay che miệng.

Nhìn phản ứng của nàng, không hiểu sao Lãnh Quân lại cảm thấy có chút không vui.

Nàng kinh ngạc như vậy làm gì chứ? Hắn đã là Đại Thừa kỳ rồi đấy có được không? Tu vi lên đến Đại Thừa kỳ mà mới hơn có sáu trăm tuổi đã là rất rất trẻ rồi đấy có được không!

"Woa..." Vương Hiểu Linh than nhẹ, "Nếu ngài mà không nói, ta thật sự không thể đoán được đâu."

Trông hắn chỉ lớn hơn nàng có vài tuổi mà thôi, không ngờ tuổi tác thật lại lớn như vậy.

Còn may đây là thế giới tu tiên, có thể trường sinh bất lão, chứ nếu bắt nàng công lược một lão già lọm khọm thì thà bắt nàng đi chết còn hơn.

"Thế nào? Cảm thấy ta rất già?" Lãnh Quân nhướng mày hỏi.

Vương Hiểu Linh thành thật gật đầu, "Đúng vậy."

Lãnh Quân càng thêm không vui, không nghĩ đến nàng sẽ không khách sáo như vậy.

Thấy sắc mặt hắn ngày càng không tốt, Vương Hiểu Linh đắc chí cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ vô tội nói, "Không phải sao? Ngài lớn hơn ta những sáu trăm tuổi đó!".

Lãnh Quân liếc nhìn nàng, bỗng tinh mắt nhận ra khóe môi nàng cong lên, trong mắt cũng tràn đầy những vụn sáng nhỏ thì nhanh chóng hiểu ra, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Lúc trước nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện bao nhiêu, cố gắng lấy lòng hắn bao nhiêu thì hiện tại, sau khi xảy ra chuyện kia, nàng lại ngày càng được nước làm tới, cũng không khách khí hay dè dặt với hắn nữa.

"Ký chủ, năm trăm mét ở hướng năm giờ có một con Thiểm Phong Báo đang chạy đến đây!"

Đột nhiên nghe Ellie thông báo, Vương Hiểu Linh thu lại tâm tình đùa giỡn, cảnh giác xoay đầu ra sau. Lãnh Quân cũng nhận ra được có chuyện không ổn, tiến lên phía trước che chắn cho nàng, hai mắt lạnh băng nhìn về phương hướng Ellie vừa mới thông báo.

Vài giây sau, một bóng đen đột nhiên vọt tới. Tốc độ của nó quá nhanh, với tu vi hiện tại Vương Hiểu Linh không thể nhìn rõ được bộ dáng của nó, chỉ thấy mới giây trước thôi nó còn cách bọn họ vài trăm mét, một giây sau đã đến ngay trước mặt bọn họ.



Lãnh Quân gần như không nhúc nhích, hai tay áo dài rộng bỗng dưng không gió tự lay, Vương Hiểu Linh không rõ hắn làm như thế nào, chỉ biết lúc nàng cho rằng bóng đen kia sẽ đâm trúng bọn họ thì đột nhiên lại bị một lực lượng vô hình đánh bật ra xa.

Bên tai nàng vang lên tiếng gầm nhẹ tràn đầy đau đớn của nó, tiếp đó là tiếng da thịt va chạm nặng nề với nền đất.

Vương Hiểu Linh đưa mắt nhìn theo bóng đen, lúc này nàng mới nhìn rõ được dáng vẻ của nó.

Nó có bộ dáng rất lớn, thân dài ba mét, cao tầm một mét rưỡi, toàn thân đen nhánh không có lấy một tia tạp chất, chỉ là hiện tại nó lại nằm trên đất không nhúc nhích, trên người có nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau, máu dần chảy ra nhuộm đỏ nền đất dưới thân.

Vương Hiểu Linh kinh ngạc quay sang nhìn Lãnh Quân, "Ngài một chiêu liền giết nó rồi?"

"Không phải, nó vốn đã bị thương," hắn bỗng xoay người, "Đi thôi."

"Ah? Sao lại gấp vậy? Còn nó thì sao?" Vương Hiểu Linh ngơ ngác đuổi theo hắn, mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía con báo.

Lãnh Quân hơi mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Vương Hiểu Linh nhìn qua, thấy từ hướng con báo xuất hiện ban nãy bỗng có năm người chạy đến.

Lúc nhìn thấy con báo không còn sự sống nằm ở trên đất, bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, ngay sau đó liền chuyển hướng qua nhìn Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh.

Vừa nhìn rõ các nàng là người nào, bọn họ lại ngây người một chập, người nam nhân đi đầu sửng sốt hô lên, "Sao lại là các ngươi? Là các ngươi giết nó?"

Bọn họ không phải ai xa lạ, chính là nhóm người ban đầu đã ngỏ lời mời Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh cùng đi chung khi mới vào Vạn Vạn lâm, chỉ là sau đó lại bị Lãnh Quân từ chối, cuối cùng tan rã trong không vui.

Vương Hiểu Linh cũng có chút không ngờ sẽ gặp lại bọn họ trong tình huống này.

Lãnh Quân không trả lời hắn, quay sang nói với Vương Hiểu Linh, "Bởi vì muốn tránh phiền phức."

Vương Hiểu Linh ngẩn người vài giây mới hiểu ra được hắn là đang trả lời câu hỏi ban nãy của nàng.

Đối phương thấy các nàng không quan tâm đến bọn họ thì khó chịu hét lên.

"Này! Các ngươi có nghe đội trưởng của chúng ta nói gì không vậy? Trả lời đi chứ!"

"Chúng ta đã đánh với con Thiểm Phong Báo này rất lâu, khó khăn lắm mới có thể khiến nó bị trọng thương, vì một chút bất cẩn nên mới để nó chạy thoát, vậy mà cuối cùng lại thành ra có lợi cho các ngươi?!" Một kẻ khác nghiến răng nghiến lợi nói.

Lãnh Quân nhìn sang bọn họ, hờ hững đáp, "Nó xông đến chỗ chúng ta, ta giết nó chỉ vì tự vệ, sẽ không cướp của các ngươi. Thỉnh cứ tự nhiên."

Nói xong hắn quay sang nhìn Vương Hiểu Linh, thái độ có chút ôn hòa hơn bảo, "Chúng ta đi thôi."

Nhóm người kia không ngờ rằng hai người họ sẽ dễ nói chuyện như vậy. Thiểm Phong Báo này đã là Nguyên Anh kỳ, bọn họ một người ở Tâm Động kỳ, một người thì giống như không có tu vi, nhờ ăn may mới giết được nó, vậy mà lại không có ý tranh giành cứ thế bỏ đi?

Mắt thấy Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh sắp đi khuất, tên nam nhân ban nãy trách cứ bọn họ "chiếm lợi" bỗng vọt đến bên xác con báo. Sau khi kiểm tra vài giây, hắn phẫn nộ trừng mắt hét lớn, "Đội trưởng, không thấy nội đan đâu!"

"Cái gì?!" Chu Thanh vội vàng chạy đến bên con báo kiểm tra.

Tên kia đứng dậy tránh qua một bên cho hắn thuận tiện hành động, đồng thời hướng về phía Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh gào lên, "Các ngươi không được đi! Mau đem nội đan trả lại cho chúng ta!!"



Ba người còn lại chưa hành động ngay mà quay sang nhìn Chu Thanh, đến khi thấy hắn trầm sắc mặt lắc đầu, bọn họ mới đồng loạt phẫn nộ nhìn Lãnh Quân và Vương Hiểu Linh mắng, "Mẹ nó! Còn tưởng các ngươi thế nào, hóa ra là tính lừa gạt chúng ta một trận rồi cầm nội đan chạy mất?!"

"Thà các ngươi đứng ra tranh giành công bằng với chúng ta một phen chúng ta còn coi trọng các ngươi, đằng này ngoài miệng thì nói không tranh, trong âm thầm lại đem nội đan chạy đi?!"

"Mau trả nội đan cho chúng ta, nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây!!"

Nghe bọn họ phẫn nộ mắng chửi, Vương Hiểu Linh liền hiểu phiền phức mà Lãnh Quân nói đến lúc trước là gì. Nàng hơi nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Lãnh Quân, "Sư phụ, chúng ta làm gì bây giờ?"

Với tu vi của hắn, bọn chúng không thể nào giữ được các nàng ở đây, nhưng nàng không rõ hắn có định giải thích không hay là cứ thế bỏ đi.

Lãnh Quân lại cho rằng nàng sợ hãi, vỗ đầu nàng an ủi, "Không cần sợ, có ta ở đây."

Chu Thanh thấy thái độ của hắn như vậy, trong lòng dâng lên một cỗ nghi hoặc không có cách nào vứt bỏ.

Hắn không nhìn ra được linh lực dao động từ trên người Lãnh Quân nên ban đầu mới cho rằng hắn không có tu vi, nhưng hiện tại khi bị bọn họ vây quanh đe dọa, hắn lại không chút nào hoảng sợ, thậm chí so với Vương Hiểu Linh còn trấn tĩnh thong thả hơn.

Tuy rằng trước đó Thiểm Phong Báo đã bị bọn họ làm trọng thương, nhưng nó dù sao cũng ở Nguyên Anh kỳ, Vương Hiểu Linh chỉ là Tâm Động kỳ, muốn nhìn cũng nhìn không rõ được nó chứ nói gì đến giết nó?

Chẳng lẽ đơn thuần là dựa vào ăn may?

Hắn lại không cho rằng như vậy.

Nếu thế, vậy chỉ có duy nhất một cách để giải thích chuyện này, Lãnh Quân đã ẩn giấu tu vi!

Nhưng hắn đã tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ, bây giờ lại không thể nhìn ra được đối phương cố tình ẩn giấu tu vi, vậy hoặc là tu vi của đối phương còn cao hơn hắn, hoặc là đối phương có một món thánh khí để ẩn giấu tu vi.

Người như vậy, còn thèm muốn một viên nội đan Nguyên Anh kỳ sao? Đặc biệt là còn dùng phương pháp hèn nhát như vậy?

Chu Thanh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vội ra hiệu cho đồng đội của mình im lặng.

"Sao vậy Chu đội trưởng?" Bọn họ nghi hoặc hỏi.

Chu Thanh khẽ lắc đầu, quay sang hỏi tên lúc trước chạy đến kiểm tra Thiểm Phong Báo, "A Lương, lúc ngươi kiểm tra thật sự không tìm thấy nội đan sao?"

A Lương sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia hốt hoảng không dễ thấy được, tức giận cùng thương tâm nói, "Đội trưởng, huynh nói vậy là có ý gì? Huynh nghi ngờ ta?!"

Chu Thanh vội giải thích, "Không phải như vậy, ta chỉ muốn xác định một chút mà thôi."

Thấy hắn không thực sự nghi ngờ mình, A Lương âm thầm thở pháo, ngoài mặt lại nôn nóng nói, "Lúc kiểm tra, ta thề ta thật sự không tìm thấy nội đan. Việc gì ta phải lừa các ngươi chứ? Ta với bọn chúng đâu có thù oán gì, sao phải vu oan cho bọn họ?"

Ba thành viên còn lại không chút nghi ngờ, lập tức tin tưởng hắn, quay sang nhìn Vương Hiểu Linh nói, "Chúng ta cũng không muốn làm khó các ngươi, chỉ cần các ngươi trả lại nội đan, chúng ta sẽ thả các ngươi đi, thế nào?"

"Đúng đấy, các ngươi nên biết điều một chút. Nếu là gặp phải người khác chưa chắc bọn họ sẽ dễ nói chuyện như chúng ta đâu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.