Chương trước
Chương sau
Thấy bọn họ nhận định là do mình làm, Vương Hiểu Linh có chút đau đầu, oán trách Ellie, "Sao em không thông báo có người đến chứ? Nếu biết sớm chị đã lôi Lãnh Quân rời đi rồi."

Ellie vô tội đáp, "Con Thiểm Phong Báo là yêu thú, hệ thống lại đo lường ra được oán khí và nộ khí trên người nó nên mới cảnh báo ký chủ, còn đám người kia lúc đó không mang theo ác ý dành cho chị, em thông báo làm gì?"

Vương Hiểu Linh cũng chỉ nói một chút mà thôi, không thực sự có ý trách cứ nàng, nhanh chóng thay đổi chủ đề, "Em thử kiểm tra giúp chị xem trên người tên A Lương đó có phải có không gian trữ vật không?"

"Chị đợi giây lát," Ellie thao tác hệ thống kiểm tra, sau đó trả lời, "Hắn có một chiếc nhẫn trữ vật."

"Vậy em dò xét thử xem, nội đan Thiểm Phong Báo có phải ở trong đó không."

"...Ký chủ, đây là vi phạm quyền riêng tư cá nhân đấy."

"Không đâu, đây chỉ là hành động tự vệ thôi. Hắn vu oan cho bọn chị, chị đương nhiên phải tìm cách minh oan rồi."

"...Được rồi," Ellie không nói lại nàng, đành ngoan ngoãn giúp nàng kiểm tra. Vài giây sau, nàng trả lời, "Nội đan đúng là ở trong đấy."

Vương Hiểu Linh liền cười khẩy.

Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.

"Cười gì đấy?" Lãnh Quân bắt được biểu cảm trên mặt nàng, hiếu kỳ hỏi.

Vương Hiểu Linh nhanh chóng nói cho hắn, "Sư phụ, nội đan ở trong nhẫn trữ vật của hắn!"

Lãnh Quân nhướng mày, tựa như ngạc nhiên lại tựa như không hỏi, "Sao ngươi biết?"

"Sau khi Thiểm Phong Báo chết, hắn là người đầu tiên chạy đến kiểm tra. Nếu như nội đan bị người nào đó lấy thì hắn là người có khả năng cao nhất để làm chuyện này, mà nơi giấu đồ tốt nhất tự nhiên là không gian trữ vật của hắn."

Lãnh Quân hơi cười, "Ngươi không sợ là do ta lén lút cướp lấy?"

"Không đâu," Vương Hiểu Linh khẳng định, "Chỉ là một viên nội đan Nguyên Anh kỳ mà thôi, sao lọt vào mắt ngài được!"

Trong tư khố của hắn chất đầy bảo vật, một hơi liền có được hai thanh thần khí, Lãnh Quân còn có thể để mắt đến viên nội đan cỏn con kia sao?

Lãnh Quân phì cười, tuy rằng nụ cười có chút nhạt, rất nhanh đã tắt, nhưng trong nháy mắt cả khuôn mặt hắn đều tràn đầy dịu dàng ôn hòa, vẻ lãnh đạm không có cảm xúc của ngày thường hoàn toàn biến mất khiến Vương Hiểu Linh phút chốc ngây ngẩn.

Lãnh Quân xoa đầu nàng, "Ngươi đứng ở đây, chuyện này để ta giải quyết."

Nói rồi hắn xoay bước chân tiến đến trước mặt A Lương. Tốc độ của hắn chậm rãi thong thả, tựa như đang dạo chơi du ngoạn mà thôi, nhưng có lẽ là do làm việc xấu nên chột dạ, A Lương có chút khẩn trương lui ra sau.

"Ngươi thề lúc ngươi kiểm tra, nội đan đã không còn ở đó?" Lãnh Quân lạnh nhạt hỏi.

A Lương không rõ mình bị cái gì, lúc nãy khi bị Chu Thanh chất vấn hắn cũng chỉ hốt hoảng trong tích tắc mà thôi, nay bị một tên không có tu vi bâng quơ hỏi qua, hắn lại có cảm giác như bị cả tòa núi lớn đè áp trên lưng, tay chân cũng nhịn không được mà run rẩy nhẹ. Vì sao chứ?!

Chẳng lẽ tên này ẩn giấu tu vi?!

A Lương hốt hoảng giây lát, nhưng ngay sau đó đã kịp trấn an bản thân.



Không sao, không cần phải sợ, dù hắn ẩn giấu tu vi thì hắn cũng chỉ có một người mà thôi. Bọn họ bên này những năm người, trong đó ba người đã ở Kim Đan kỳ, Chu Thanh thậm chí đã ở Kim Đan hậu kỳ, chẳng lẽ còn không đánh lại hắn?

Cùng lắm đến lúc đó, hắn lại bắt lấy cô nương kia làm con tin, cô nương kia chỉ mới ở Tâm Động kỳ mà thôi, hắn không tin hắn ta còn có thể trơ mắt nhìn đồng bạn của mình bị giết chết!

Nghĩ như vậy, A Lương nhanh chóng trấn tĩnh xuống, chính trực mạnh mẽ nói, "Đúng vậy!"

Lãnh Quân tựa tiếu phi tiếu, "A, thật vậy sao?"

"Ngươi định làm gì? Chính ngươi ăn trộm bị chúng ta phát hiện, không trả lại thì thôi, bây giờ còn muốn đổi trắng thay đen đổ lên đầu ta?!" A Lương nghiến răng nghiến lợi nói.

Ba người đồng đội của hắn cũng không nhịn được tức giận, chạy đến bên cạnh A Lương che chở cho hắn.

"Ngươi đừng có quá đáng! Kiên nhẫn của chúng ta là có giới hạn!!"

"Nói nhiều với hắn làm gì?! Cứ động thủ trước rồi tính!"

Dứt lời, kẻ đó lôi kiếm ra, vận linh lực đâm thẳng đến Lãnh Quân.

Lãnh Quân không nhúc nhích, trên mặt chưa từng xuất hiện qua một loại biểu cảm dư thừa nào. Hắn nhàn nhạt liếc qua nhìn tên nọ, ngay tức khắc, tên kia giống như bị người điểm huyệt, cả người cứng đờ không thể cử động, động tác đâm kiếm cũng dừng lại giữa chừng trên không trung.

"Ngươi, ngươi đã làm gì ta?!" Hắn ta trợn lớn mắt, hoảng sợ nói.

Hai người khác nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lấy vũ khí ra, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe Lãnh Quân lãnh đạm mở miệng, "Đúng là phiền phức mà."

Hắn nâng tay, bàn tay nhẹ phẩy, ba tên đồng đội lập tức bị đánh văng đến chỗ Chu Thanh, chỉ còn lại tên A Lương đang run sợ đứng yên tại đó.

Chu Thanh nhìn tình cảnh này, tự biết bản thân trước đó đã suy đoán đúng. Đối phương cố tình ẩn giấu tu vi, tu vi của hắn lại còn cao đến không lường được.

"Ngươi ngươi ngươi... ngươi tính làm gì?!" A Lương lắp bắp nói.

Hắn không rõ là vì hắn đã bị đối phương khống chế hay là do hắn quá sợ hãi mà hiện tại hai chân hắn như mọc trên đất, không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể đứng yên tại đó nhìn Lãnh Quân chậm rãi bước đến trước mặt mình.

Lúc này Lãnh Quân không buồn hỏi hắn nữa, nâng tay lên, chiếc nhẫn trữ vật ở trên ngón tay hắn lập tức bay đến trước mặt Lãnh Quân.

Sắc mặt A Lương lập tức biến xanh.

Ba đồng đội của hắn lúc này đã được Chu Thanh đỡ dậy, vì có chuyện vừa rồi nên bọn họ không dám chạy đến nữa, nhưng nhìn thấy nhẫn trữ vật của A Lương bị cướp đi, tên ban đầu cầm kiếm động thủ vẫn không nhịn được nóng nảy, lo lắng nói với Chu Thanh, "Đội trưởng, chúng ta---"

Chu Thanh giơ tay lên ngăn hắn lại, trầm mặc lắc đầu.

Lãnh Quân không quan tâm đến bọn họ, sau khi cầm lấy nhẫn trữ vật, hắn hỏi A Lương lần cuối, "Ngươi vẫn không muốn nói sự thật?"

Lúc này A Lương đã rất sợ hãi, nhưng hắn lại không dám thú nhận là do bản thân nhất thời nổi lên lòng tham mà nói dối đồng đội, lại còn vu oan cho hai người này. Nghĩ đến nhẫn trữ vật đã nhận mình làm chủ, ngoài hắn ra không ai có thể dò xét bên trong, hắn liền ôm tâm lý may mắn, cứng miệng nói, "Sự thật chính là như vậy! Ngươi đừng hòng đổ tội----- Phụt!! Á!!!!!!"

Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó ngã khuỵu xuống đất, ôm lấy đầu đau đớn hét lên.



Ngoại trừ Vương Hiểu Linh, bốn người còn lại đều sững sờ, kinh hãi nhìn qua Lãnh Quân, liền thấy hắn đang dốc hết tất cả đồ vật từ trong nhẫn trữ vật của A Lương ra.

Viên nội đan Nguyên Anh kỳ chậm rãi từ trong đám đồ vật lăn ra ngoài.

"Ngươi... ngươi hủy khế ước của A Lương với nhẫn trữ vật?!" Tên nam nhân nóng nảy kia kinh hoảng hô lớn.

Tùy tùy tiện tiện liền phá hủy khế ước của đối phương, người này rốt cuộc mạnh đến mức nào vậy?!!!

Hai người khác thì lại nhìn qua A Lương, sắc mặt trở nên phức tạp, vừa có không tin tưởng, vừa có thương tâm và tức giận.

"A Lương, chuyện này là thế nào? Ngươi giải thích đi!"

"Chúng ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại lừa gạt chúng ta?! Ngươi coi chúng ta là thằng khờ sao?!"

A Lương bị phản phệ dẫn đến nội thương, hiện sắc mặt tái nhợt chật vật nằm ở trên mặt đất, cả người ướt đẫm mồ hôi, nghe đồng đội chất vấn trong lòng hắn vừa hoảng lại vừa sợ, vội vàng chống chế.

"Ta không có... các ngươi phải tin ta... Khụ khụ, là hắn nhân lúc lấy đồ vật từ trong nhẫn của ta ra... lén lút đem nội đan bỏ vào để vu oan ta..."

Thấy hắn yếu ớt cố gắng giải thích, bọn họ nhất thời do dự, cảm thấy có khi nào đã thật sự hiểu lầm hắn hay không, bởi vì lời hắn nói không phải không có khả năng xảy ra.

Vương Hiểu Linh từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên quan sát, nhưng đến lúc này nàng lại không nhịn nổi nữa, tức giận xông đến mắng hắn, "Nếu ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng ra, ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi, không cần phải vòng vo như vậy!"

Lãnh Quân ngày thường đạm nhạt không thích nhiều lời, lúc này trước khi động thủ lại ba lần bảy lượt hỏi hắn sự thật, còn không phải là vì một khi ra tay, hắn sẽ lâm vào phản phệ mà bị trọng thương sao?!

Sư phụ nàng đã suy nghĩ cho hắn đến vậy, hắn còn nhất quyết cắn lấy không tha, thực sự chính là muốn chết mà!!!

"Tiểu Linh, nữ hài tử đừng động một chút lại chém chém giết giết như vậy," Lãnh Quân bất đắc dĩ nói.

Vương Hiểu Linh liền tức giận quay sang trừng hắn, "Nữ hài tử cái gì?! Mấy ngày qua ta đã giết trăm con yêu thú rồi đấy có được không! Sư phụ, ta nói ngài biết, ta không sợ máu! Ta chỉ sợ mỗi con thạch sùng mà thôi! Sau này ngài không cần che che giấu giấu vậy đâu!"

Tự dưng bị mắng, Lãnh Quân hơi ngây người, nhất thời không thể phản ứng.

Vương Hiểu Linh lại quay sang nhìn A Lương, "Ngươi nói là do sư phụ ta cố ý vu oan giá họa cho ngươi, vậy ngươi giải thích cho ta xem, sư phụ ta đường đường là sư thúc tổ của đệ nhất tông môn chính phái Thiên Kiếm tông, trong tay có hàng vạn bảo vật vô giá, một viên nội đan Nguyên Anh kỳ nho nhỏ có thể lọt được vào mắt hắn sao?!"

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Lãnh Quân, toàn bộ người còn lại đều bị chấn động, kinh hãi nhìn qua hắn.

Sư thúc tổ?! Thiên Kiếm tông?!

Thiên a!!! Bọn hắn có duyên gặp được người trong truyền thuyết, không đi lên lấy lòng làm quen thì thôi lại còn...

Nhớ đến lúc đầu bọn họ mỉa mai hắn khi bị từ chối ở ngoài Vạn Vạn lâm, vừa rồi lại còn vu oan mắng chửi hắn, sống lưng đồng loạt sởn lạnh.

Vương Hiểu Linh không chú ý đến phản ứng của bọn họ, tiếp tục nói, "Mà cho dù hắn có nhìn trúng viên nội đan kia, vậy thì thế nào? Bằng vào tu vi của hắn, hắn muốn chạy các ngươi còn có thể ngăn cản sao? Việc gì phải vu oan cho ngươi? Hắn rảnh quá chắc?!"

"Khụ, Tiểu Linh," Lãnh Quân thật sự rất bất đắc dĩ, có đồ đệ nào lại nói sư phụ của mình như vậy không chứ?

Nhưng thấy nàng lo lắng cho mình, tâm hắn giống như bị thứ gì đó tràn đầy, khóe miệng không nhịn được hơi chút cong lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.