“Chị không sao chứ?” Trần Thái Liêm lo lắng xoay cô qua lại, muốn nhìn xem trên người cô có vết thương nào không.
“Chị không việc gì,” Trần Khả Linh vỗ nhẹ lên tay anh ra hiệu cho anh dừng lại, “Em đã qua nhìn cha mẹ chưa?”
“Em chưa, vừa không thấy chị đâu em liền vội vàng tìm chị…………” chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt anh bỗng tái nhợt, “Lúc nãy em gọi to như vậy, nếu là ngày thường hẳn cha mẹ đã tỉnh dậy, tại sao bây giờ lại…”
“Không có chuyện gì đâu,” Trần Khả Linh an ủi anh, “Chúng ta lên xem bọn họ thế nào đi.”
Nói rồi cô dẫn đầu đi lên lầu, tiến vào trong phòng ngủ của bọn họ. Trên giường, cha mẹ cô trông như vẫn đang say giấc nồng, nhìn vẻ ngoài thì vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu của tang thi hóa.
“Không cần gọi bọn họ, lát nữa bọn họ sẽ tỉnh thôi.”
“S--sao chị biết?” Trần Thái Liêm vẫn lo lắng hỏi.
“Nếu họ bị biến thành tang thi thì họ nên biến từ lâu rồi, yên tâm, không có việc gì,” thấy anh vẫn còn muốn hỏi, Trần Khả Linh liền nói, “Đã quên chị từng mơ thấy mạt thế rồi sao?”
Thực ra cô cũng không chắc mạt thế ở nơi này có giống với mấy cuốn tiểu thuyết mình từng đọc hay không, nhưng cô lại biết với thuốc cải tiến gien mà bọn họ đã uống, bọn họ không thể nào biến thành tang thi được.
Nghe cô nói vậy, Trần Thái Liêm tạm thời an lòng, theo cô đi xuống nhà.
“Bây giờ khoan nói về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839607/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.