Đến ngày thứ năm từ khi mạt thế đến, trong lúc dọn dẹp tang thi trước cửa nhà, Trần Khả Linh đột nhiên có cảm giác bọn chúng đã nhanh nhẹn hơn trước.
Giết xong con cuối cùng, cô quay sang nhìn Vũ Minh Quân, quả nhiên thấy anh cũng đang nhìn mình, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Cô tiến lại cạnh anh hỏi, “Có phải anh cũng thấy bọn chúng đã mạnh lên rồi không?”
Vũ Minh Quân trầm mặc gật đầu rồi đáp, “Anh nghiên cứu một chút, hình ảnh sẽ không đẹp lắm, em không chịu nổi thì đừng nhìn.”
Trần Khả Linh gật đầu, nhưng lại không nhắm mắt mà dõi theo từng động tác của anh. Hiện tại tang thi có ở khắp mọi nơi, nếu cô còn không thể quen mắt được thì sao có thể sống sót chứ.
Vũ Minh Quân thấy cô không nhắm mắt thì cũng không ép buộc, cầm lên Tử Sát kiếm chặt đôi đầu của một con tang thi ra.
Một đống thứ nhão nhoẹt trắng xám tanh hôi liền trào ra ngoài.
Trần Khả Linh tuy đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng cô rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, nghiêng đầu nôn ọe.
Vũ Minh Quân vỗ lưng cô khuyên nhủ, “Nếu đã không chịu nổi thì đừng nhìn.”
Trần Khả Linh cố nén lại cơn ghê tởm trong lòng, đưa tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt, cương quyết lắc đầu nói, “Anh cứ tiếp tục đi.”
Vũ Minh Quân thở dài bất đắc dĩ, không khuyên nữa mà dùng Tử Sát kiếm bới đống mềm oặt kia. Không lâu sau, từ trong não của nó, anh lôi ra được một viên đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839595/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.