Hai nhà Vũ Trần cứ duy trì sinh hoạt như vậy được khoảng một tháng thì thông qua radio nhận được tin tức, chính phủ đã xây dựng nên các căn cứ an toàn, kêu gọi người dân đến đó. Các vị phụ huynh tức khắc hào hứng không thôi, nhanh chóng tiến hành thu dọn vật tư để lên đường.
Có lẽ là vì bị ảnh hưởng từ các quyển tiểu thuyết mạt thế mà mình từng đọc, Trần Khả Linh không quá tin tưởng vào chính phủ ở thời mạt thế, vì bọn họ chỉ luôn tranh giành quyền lực chứ không đoàn kết một lòng. Tuy vậy, việc có được căn cứ an toàn cũng là bước lớn đầu tiên cho việc thiết lập lại xã hội, cô cũng hiểu mình không thể quy chụp hết tất cả được, bởi vì dù sao thì nơi này cũng là một thế giới thật, không phải là tiểu thuyết.
Trong một tháng này, nhờ vào chăm chỉ săn giết tang thi, dị năng của mọi người đều đã tăng lên. Bởi vì đều là người nhà, cộng thêm mỗi người có một dị năng khác nhau nên mọi người chia đều tinh hạch. Cuối cùng sau một tháng, dị năng của mọi người đều đã lên cấp hai sơ giai, riêng hệ lôi của Vũ Minh Quân và hệ băng của Trần Khả Linh thì lên được cấp hai trung giai. Tất nhiên, điều này vẫn là sau khi vào trong căn cứ rồi bọn họ mới biết được chính xác cụ thể như vậy.
Dị năng thăng cấp, không gian của Ngô Khả Phương cũng rộng thêm, nhưng vẫn không đủ để bà cất tất cả vật tư mà mọi người đã thu thập. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839591/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.