Trương Tuyết Linh bĩu môi, nhìn qua Mặt Trời Mùa Đông, nhưng mới vừa há miệng thì đã nghe thấy lão bản nói, “Quý khách nhất định phải tự mình nghĩ cách, không được tìm sự giúp đỡ từ người khác.”
Trương Tuyết Linh ai oán quay sang trừng ông ta, hờn dỗi hừ nhẹ một tiếng, nhất thời cũng quên mất người trước mặt mình này chỉ là NPC, là một AI* mà thôi.
(*) Artificial Intelligence
Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ, xoa đầu cô an ủi rồi đứng nghiêng người hơi tựa vào quầy, chờ đợi cô nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Tuyết Linh nhìn vò rượu cao năm mươi centimet rộng ba mươi centimet trên quầy, lại nhìn qua ly rượu chỉ rộng hơn năm centimet trước mặt, đôi lông mày liễu hơi chau lại, cố gắng nghĩ xem nên làm thế nào mới đổ được rượu vào trong ly mà không đánh đổ giọt nào.
“Chỉ cần rót rượu vào trong ly là được?” Trương Tuyết Linh nhìn lão bản hỏi lại.
“Chính xác là, rót rượu vào trong ly rượu mà không đánh đổ bất kỳ giọt nào,” lão bản tươi cười lặp lại.
Trương Tuyết Linh hơi xoa cằm, suy tư một lúc. Mặt Trời Mùa Đông vẫn luôn nửa đứng nửa tựa vào quầy, phong thái nửa lười biếng nửa thong dong chăm chú nhìn cô, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, từ cái nhăn mày đến động tác chu môi. Chợt thấy Trương Tuyết Linh nhướng mày, hai mắt sáng lên, Mặt Trời Mùa Đông hơi mỉm cười, xem ra cô đã nghĩ ra được biện pháp rồi.
Quả nhiên, giây sau, Trương Tuyết Linh hào hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838058/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.