Nhìn cảnh sắc hai bên đường ngày càng vắng vẻ, Trương Tuyết Linh không nhịn được thắc mắc, “Chúng ta đang đi đâu vậy? Không đến khách sạn sao?”
An Nhật Quân ngồi ở phía sau cô, một tay ôm lấy eo cô, một tay cầm dây cương điều khiển ngựa chạy thẳng về phía trước, nghe cô hỏi thì cười cười, “Bí mật. Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Trương Tuyết Linh hơi chu môi, không hỏi nữa. Dù sao cũng là cô khiến anh thiệt thòi, đêm tân hôn vậy mà phải vào game mới có thể hoàn thành, thôi thì cứ chiều theo ý anh vậy.
An Nhật Quân dẫn cô đến một thác nước lớn. Sau khi cột ngựa ở một gốc cây, anh ôm lấy cô rồi dặn dò, “Nhắm mắt nín thở.”
Trương Tuyết Linh không khỏi sửng sốt trố mắt nhìn anh. Anh không định dẫn cô xuống nước đấy chứ? Anh có còn nhớ mục đích bọn họ vào game không vậy?
Thấy biểu tình kinh ngạc của cô, An Nhật Quân ẩn ý cười, hôn lên mắt cô dụ dỗ, “Ngoan, nhắm mắt lại rồi nín thở. Một giây là xong.”
Bị anh hôn, Trương Tuyết Linh theo bản năng nhắm mắt lại. Nghe anh nói chỉ một giây là xong, cô càng thêm nghi hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Giây sau, cô liền cảm thấy An Nhật Quân mang mình bay lên không trung. Ào một cái, giống như trời vừa mới mưa vậy, nhưng một giây sau đã tạnh. Trương Tuyết Linh không khỏi nghi hoặc mở mắt ra, liền thấy bản thân đang đứng trong một hang động. Trời đang là buổi đêm, trong đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838014/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.