Nguyệt Linh đi theo Tiểu Phúc Tử, không bao lâu sau đã đến được Ngự hoa viên.
Ở kiếp trước nào đó, nàng đã từng có dịp tham quan Ngự hoa viên. Hai Ngự hoa viên mỗi viên một vẻ, mỗi viên đều có điểm độc đáo và khí chất riêng biệt của nó, Nguyệt Linh cũng không thể chủ quan mà quyết định được bản thân thích Ngự hoa viên nào hơn.
Nơi này không khí trong lành, trong không trung toàn là hương hoa thơm ngát và không khí tươi mát của thiên nhiên. Đang lúc giữa hè, vô số các loại hoa nở vào mùa hè thi nhau khoe sắc. Nhan sắc của hoa diễm lệ và rực rỡ, làm sáng bừng cả một không gian.
Lúc này Nguyệt Linh đang ở dưới dạng mèo, không chỉ thính giác mà khứu giác cũng trở nên nhạy bén vô cùng. Có một số loài hoa khi trước không thể ngửi ra mùi gì thì lúc này nàng lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, có thơm có không thơm, có thanh nhã có nồng đậm, khiến nàng thích thú không thôi, tò mò chui vào trong các rặng hoa khác nhau để ngửi thử mùi hương của chúng.
Tiểu Phúc Tử theo sau nàng lúc nào cũng phải căng mắt mà dõi theo bóng dáng của nàng, chỉ sợ bản thân sơ sẩy một giây liền mất dấu nàng giữa những bụi hoa kia.
Cũng không biết có phải bị thiên tính của mèo ảnh hưởng hay không, lúc nhìn thấy đàn bướm sặc sỡ đang bay phấp phới ở phía trên những bông hoa, tính ham chơi trong lòng Nguyệt Linh bỗng trỗi dậy, chạy đến chơi đuổi bắt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2837927/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.