Bữa sáng đầy giày vò rốt cuộc cũng giải quyết xong, Gia Luật Quân lại cẩn thận ôm Nguyệt Linh lên, để Dương Vinh An cầm theo tấm nệm rồi di chuyển qua Ngự Thư phòng để giải quyết tấu chương. Chuyện trước đó hắn bất thình lình rời đi giữa lúc thượng triều cũng đã được giải quyết, cho Dương Vinh An tung ra lời đồn là vì Phong Nhã Uyên bất ngờ ngất xỉu nên mới như vậy.
Tất nhiên, lời giải thích này chỉ là cái cớ mà thôi, hắn cũng muốn nhân cơ hội này nhìn thật kỹ xem rốt cuộc ai mới thật sự trung thành với hắn.
Ngồi trước bàn, Gia Luật Quân lại như trước đặt Nguyệt Linh nằm lên trên tấm đệm, còn mình thì cầm lên bút bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Nguyệt Linh nằm nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, đến khi bắt đầu buồn chán thì dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Tuy rằng tu luyện với tư thế này không quá thoải mái, nhưng nơi này phong thủy tốt, linh khí dồi dào nên không quá đáng ngại; huống chi, tu luyện sẽ giúp cho vết thương của nàng nhanh lành hơn.
Đợi đến lúc Gia Luật Quân lơ đãng nhìn qua thì mới phát hiện bé mèo con nhà mình đã ngủ từ lúc nào. Nhìn nàng ngoan ngoãn nhu thuận nằm đó, khóe mắt hắn mềm mại xuống, vươn tay ra khẽ vuốt lông nàng. Cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mượt nơi bàn tay, trái tim hắn bỗng bình yên lạ.
Thật tốt.
Hắn vẫn còn có nàng ở đây, nàng vẫn còn sống mà ở bên cạnh hắn. Thật là tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2837919/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.