Thẩm Trọng An nghe đến đây thì vẻ kinh nghi trên mặt đã biến mất, hắn hiện đã hiểu rõ ý đồ của Gia Luật Quân.
Bệ hạ hắn không chỉ muốn cho nàng một thân phận chính thống, mà còn là một thân phận chính thống tôn quý.
Bị bệnh nặng từ nhỏ, từ năm năm tuổi lại đã rời nhà ra đi theo tiên nhân, ngay cả người nhà là hắn còn chưa gặp lại “nàng” thì nói gì đến những người khác? Mà với thân phận là muội muội ruột của Thừa tướng đương triều, cộng thêm thân phận tiên nhân, một khi nàng vào cung phân vị tuyệt đối sẽ không thấp.
Thẩm Trọng An đúng là đã đoán ra được chân tướng, nhưng đến khi nghe tiếp đoạn tiếp theo, hắn mới nhận ra hắn vẫn là đã xem nhẹ mức độ coi trọng của Gia Luật Quân dành cho Nguyệt Linh.
“Mười năm sau, nàng trong lúc vô tình nhìn thấy nguy cơ của Đông Hải quốc, thông qua tinh tượng tiên đoán được nguy cơ đó gắn liền với vận mệnh của trẫm. Vì thế, nàng xuống núi, hồi nhân gian, tìm đến trẫm, mạo nguy hiểm thay đổi thiên mệnh, cứu trẫm một mạng, xoay chuyển vận mệnh của Đông Hải quốc, cũng vì thế mà bị trọng thương.”
Nguyệt Linh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ngượng ngùng khẽ kéo ngón út của hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa. Hắn biên chuyện xưa mà cứ như đang kể chuyện lịch sử, bình tĩnh thong dong như thật, khiến nàng xấu hổ đến mức không dám nhìn Thẩm Trọng An. Nàng vốn từ một con mèo yêu biến thành tiên nhân thì thôi đi, lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2836704/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.