Không nghĩ ngợi gì Gia Luật Quân đã từ chối, mà hai vị tướng quân thì lại ngơ ngác không thôi. Nhìn dáng vẻ của Quý phi nương nương thì rõ ràng nàng đã có nắm chắc mới lên tiếng, nhưng bọn họ lại không hiểu vì sao Hoàng thượng lại không đồng ý, chưa kể nàng còn chưa giải thích ý định và cách làm của nàng nữa.
Thật ra không cần Nguyệt Linh nói thì Gia Luật Quân cũng đã đoán được nàng định dùng cách nào để thăm dò. Hắn biết rõ, biện pháp của nàng có khả năng thành công rất cao, hệ số nguy hiểm cũng thấp, nếu có thể thăm dò được kế hoạch của bọn chúng thì phần thắng của bọn họ sẽ cao hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không muốn.
Nàng đã phải chịu quá nhiều nguy hiểm và đau khổ vì hắn, hắn không muốn nàng lại một lần nữa vì hắn mà mạo hiểm, cũng không muốn nàng xảy ra bất kỳ sơ sót gì.
Nguyệt Linh hơi nhăn mày, có chút không vui khi bị Gia Luật Quân từ chối, “Bệ hạ còn chưa nghe thần thiếp nói về kế hoạch của thần thiếp mà.”
Gia Luật Quân không chút nào dao động, cứng rắn nói, “Trẫm biết nàng định làm thế nào, không cần nói. Trẫm không đồng ý.” Ngừng một chút, hắn nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Đừng quên những điều nàng đã hứa với trẫm.”
Nhớ đến lời hứa kia, Nguyệt Linh hơi bĩu môi, chỉ có thể ngậm miệng không nói nữa.
Nhưng lúc này, Nguyệt Hạo lại lên tiếng, “Bệ hạ, nếu Linh Nhi không được, không bằng để ta đi đi.”
Lúc trước nghe Nguyệt Linh nói, Gia Luật Quân thật ra đã có suy nghĩ có thể để Nguyệt Hạo hoặc Ngân Tuyết đi thay, nhưng chuyện này ít nhiều vẫn có nguy hiểm, hai người họ không thật sự là tiên nhân, lại còn là nhạc phụ nhạc mẫu của hắn nên hắn vẫn đang phân vân chưa mở miệng. Không ngờ Nguyệt Hạo vậy mà lại chủ động trước.
“Tiên nhân chắc chắn chứ? Chuyện này thật ra vẫn có nguy hiểm nhất định,” Gia Luật Quân hỏi lại.
Nguyệt Hạo nghiêm nghị gật đầu, “Bệ hạ cứ tin tưởng ta.” Lại nhìn qua thê nữ đang lo lắng nhìn mình, trấn an, “Hai ngươi đừng lo lắng, ta sẽ chú ý an toàn.”
Gia Luật Quân nhìn qua Nguyệt Linh, thấy nàng mím môi hơi cụp mắt, không có ý ngăn cản thì nói, “Vậy được, tiên nhân nhớ cẩn thận. Lấy an toàn làm đầu.”
“Ta đã biết, xin bệ hạ cứ yên tâm.”
Trấn Tây tướng quân cùng Uy Vũ tướng quân thấy mọi chuyện chưa gì đã được ấn định, trên khuôn mặt đều là mù mờ ngơ ngác. Hai người họ liếc nhìn nhau, thấy đối phương cũng giống y chang mình thì khẽ đánh ánh mắt cho đối phương. Cuối cùng, Trấn Tây tướng quân thỏa hiệp, làm người mở miệng.
“Việc này… ta có thể mạo muội hỏi một chút ngài định làm thế nào để do thám quân tình đối phương không?”
Nguyệt Hạo nhìn hắn ta, đơn giản nói, “Ta có loại pháp thuật có thể hóa thú.”
Nói xong, không đợi xem hai người họ có tiêu hóa được hay còn thắc mắc gì không, Nguyệt Hạo đã thi lễ với Gia Luật Quân, “Bệ hạ, ta sẽ xuất phát ngay bây giờ.”
Thấy Gia Luật Quân gật đầu, Nguyệt Hạo nhìn qua thê nữ của mình trấn an lần cuối, sau đó lắc mình hóa thành mèo, dưới ánh mắt ngỡ ngàng kinh ngạc của Trấn Tây tướng quân và Uy Vũ tướng quân, chạy vụt ra ngoài.
Trấn Tây tướng quân nhìn theo, không thể tin nổi lẩm bẩm, “Thật thần kỳ…”
*
Ngân Nguyệt miêu yêu trưởng thành, bộ lông sẽ chuyển từ màu trắng thành màu bạc. May mà đêm nay không trăng không sao, trời đất tối tăm ít ánh sáng nên Nguyệt Hạo cũng dễ dàng mà ẩn mình vào trong bóng đêm hơn. Cộng thêm hình thể nhỏ bé, Nguyệt Hạo lợi dụng cây cối bụi cỏ hay tảng đá trên đường, một đường thuận lợi thâm nhập vào doanh trại của Tây Lâm quốc.
Dựa vào thính giác nhạy bén, Nguyệt Hạo tìm được doanh trướng mà các tướng quân bên Tây Lâm quốc đang tụ họp, cẩn thận chạy tới đó nép vào một góc, dỏng tai lên nghe lén.
“…Không biết bên kia ra sao rồi.”
“Đừng lo lắng, điện hạ sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì lúc này bọn họ hẳn đã thuận lợi vào thành rồi. Kế hoạch của điện hạ rất hoàn mỹ, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng. Đến lúc đó, chúng ta cứ án theo kế hoạch mà làm là được. Chỉ cần lần này thành công, chúng ta sau này nhất định sẽ tiền đồ rộng mở.”
“Ta biết… chỉ là không hiểu sao cứ cảm thấy nôn nao----"
“Phi! Đừng có nói gở! Xem ngươi kìa, chẳng lẽ lâu rồi không dẫn binh đánh trận nên gan teo lại bằng cái móng chân rồi sao? Cũng may điện hạ giao nhiệm vụ chủ lực cho ta, ngươi chỉ phụ trách đánh lạc hướng, chứ nếu không làm hỏng kế hoạch của điện hạ, ngươi-----”
“Được rồi được rồi! Ta còn không phải chỉ nói một câu thôi sao? Vậy mà ngươi đã muốn lên trời luôn rồi!”
“Hừ! Còn không phải vì ngươi quá hèn nhát, cứ lo được lo sau sao?”
“Ngươi…!!! Hừ!”
Nguyệt Hạo nghe đến đây thì đột nhiên nghe được âm thanh cọ xát dưới nền đất, nghĩ đến tin tức cũng đã thu thập được kha khá, hắn liền quyết đoán xoay người chạy đi.
Giây sau, màn trướng bị vén lên, ánh sáng mỏng manh của ngọn nến ở bên trong lều trướng chiếu ra bên ngoài, tạo thành lớp sáng vàng nhạt nhẽo. Hồ tướng quân vốn bực bội đang định đi ra ngoài, khóe mắt chợt nhìn đến cái gì, không khỏi nghi ngờ nheo mắt nhìn chằm chằm nơi đó.
Mạnh tướng quân đang khoanh tay ngồi ở phía sau, nụ cười nhạo còn chưa phai nơi khóe miệng, chú ý đến động tác kỳ lạ của hắn thì nhíu mày, đứng lên tiến về phía hắn, “Sao thế?”
Vừa nói, hắn vừa nhìn theo hướng Hồ tướng quân đang nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
“Không chắc lắm, hình như ta vừa thấy một bóng… xẹt qua.”
“Bóng??” Mạnh tướng quân khó hiểu nhìn hắn.
“To tầm này,” Hồ tướng quân dùng hai tay mình mô tả, “Hình như hơi phát ra… ngân quang.”
Nói xong, lại nghĩ đến người này thể nào cũng lại chế nhạo hắn thần hồn nát thần tính hèn yếu nhát gan gì đó, liền không đợi Mạnh tướng quân phản ứng đã bỏ đi.
Mạnh tướng quân không ngăn cản hắn. Trái với suy nghĩ của Hồ tướng quân, trên mặt Mạnh tướng quân lúc này không phải là chế giễu cười nhạo mà lại là nghiêm túc đến thâm trầm sắc mặt. Hai mắt hắn u tối không có ánh sáng nhìn lại phương hướng mà Hồ tướng quân đã nhìn lúc trước, không biết đang suy nghĩ điều gì trong đầu.
“Ngân quang sao…”
*
Nguyệt Hạo một đường trở về, cuối cùng tốn khoảng một canh giờ rưỡi cho chuyến nhiệm vụ này. Doanh trướng chủ soái bên Đông Hải quốc vẫn sáng đèn như cũ, số lượng người trong doanh trướng cũng không giảm, vẫn luôn một mực chờ người trở lại.
Đương lúc mọi người lo lắng đến hoang mang không biết có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không thì một bóng trắng bạc bỗng vọt vào trong lều, sau đó ở dưới năm cặp mắt, lắc mình biến thành bộ dáng tiên phong đạo cốt.
“A Hạo! Chàng không sao chứ? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không?” Ngân Tuyết nôn nóng chạy lại hỏi hắn, đồng thời cũng liếc nhìn khắp người hắn xem có vết thương nào không.
Nguyệt Hạo ôn nhu cười an ủi nàng, “Ta không có việc gì, nàng đừng lo lắng,” sau đó hướng Gia Luật Quân chắp tay cúi người, “Không phụ sự tin tưởng của bệ hạ, ta đã thăm dò được kế hoạch của bọn chúng.”
Dưới cái nhìn nôn nóng của mọi người, Nguyệt Hạo thuật lại những gì đã nghe được ở bên đó, không sai không thiếu một chữ.
Nghe hết cuộc hội thoại, sắc mặt hai vị tướng quân đều không quá tốt. Trấn Tây tướng quân nhìn Gia Luật Quân, trầm mặt nói, “Bệ hạ, nghe ý của bọn chúng, có vẻ như Phong Kỷ Minh đã lén lút mang binh vào thành rồi.”
Gia Luật Quân im lặng không nói gì, gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về tấm bản đồ ở trên bàn.
Vài giây sau, hắn cong môi cười, ngữ khí tự tin lại khinh thường, “Khách quý đến, thân làm chủ nhà, trẫm phải đón tiếp hắn thật long trọng mới được.”
*
Mấy ngày sau, chiến tranh rốt cuộc nổ ra.
Bá tánh trong thành đều đóng chặt cửa nhốt mình ở trong nhà, bên ngoài chỉ toàn là binh lính qua qua lại lại.
Trước đó Đông Hải quốc kịp thời nhận được tình báo ai đánh chính ai đánh phụ, đánh chính đường nào đánh phụ đường nào, nên Gia Luật Quân nhanh chóng để cho Trấn Tây tướng quân dẫn mười lăm vạn quân đi đối kháng với Mạnh tướng quân phụ trách chủ lực bên kia, lại để Uy Vũ tướng quân dẫn mười vạn quân đi đối phó với Hồ tướng quân ở đường còn lại. Đi cùng hai đoàn quân là Nguyệt Hạo cùng Ngân Tuyết. Hai người họ bởi vì không biết cưỡi ngựa nên chỉ có thể vận yêu lực phi hành trên không trung, nhưng chính vì như vậy lại khiến cho sĩ khí quân Đông Hải càng thêm dữ dội, mà bên Tây Lâm quốc lại bị một phen choáng váng kinh hãi, giúp cho Đông Hải quốc nhanh chóng chiếm được ưu thế ngay tại giây phút đầu cuộc chiến.
Dư lại năm ngàn quân, phần lớn là ở lại bảo hộ thành, tùy thời chi viện khắp nơi. Tuy rằng Trấn Tây tướng quân và Uy Vũ tướng quân đều đã phản đối qua, nhưng cuối cùng Gia Luật Quân vẫn không đổi ý, chỉ giữ bên mình hai mươi quân lính cùng với Nguyệt Linh, khơi khơi đứng ở trên tường thành theo dõi tình hình cuộc chiến ở nơi xa, hoàn toàn không để ý đến việc đang biến mình thành mục tiêu sống cho đối phương.
Ở trên tường thành, Nguyệt Linh đứng bên cạnh Gia Luật Quân, bên eo dắt một thanh kiếm màu lục lam xinh đẹp, tay phải cầm một quả cầu nghe nói là bảo khí của thần tiên, tay trái nắm lấy bàn tay của Gia Luật Quân. Hai mươi binh lính thì chia nhau đứng ở xung quanh, cảnh giác nhìn khắp nơi.
Trong suy nghĩ của Nguyệt Linh, nàng cho rằng mình có yêu lực và yêu thuật, có thần khí, cũng có cầu bảo hộ, cho dù Gia Luật Quân là một cao thủ võ lâm cũng sẽ thua kém mình, vì vậy nhân lúc Phong Kỷ Minh bên kia còn chưa tìm đến, nàng bèn mở miệng, một lần nữa nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Chàng nghe ta, đến lúc đó mọi chuyện cứ…”
Lời còn chưa dứt, từ phía sau bỗng truyền đến tiếng xé gió. Giây sau, một tiếng keng vang lên ngay bên tai. Nguyệt Linh và Gia Luật Quân cùng quay đầu, phát hiện dưới chân bọn họ lẳng lặng nằm một đại thiết tiễn từ lúc nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]