Lúc Nguyệt Linh và Gia Luật Quân đến nơi thì Nguyệt Hạo và Mạnh tướng quân đã giao đấu được nửa ngày, cũng vừa vặn nghe được tiếng cười ngông cuồng của đối phương.
“Lão tử khuyên ngươi mau mau đầu hàng đi! Chỉ là một con mèo bệnh mà cũng dám đối kháng với lão tử! Đúng là không biết tự lượng sức!”
Lúc mới giao chiến, hai bên đều ngang tài ngang sức, so đấu qua cả chục chiêu cũng không nhìn ra được là ai hơn ai. Thế nhưng càng kéo dài, Nguyệt Hạo lại càng yếu thế, ngày càng có vẻ gắng gượng chống đỡ. Hai người họ kẻ chín người mười, nhìn qua thì có vẻ như không thua kém nhau, nhưng về lâu về dài cách biệt liền rõ ràng.
Nhưng điều này lại không có nghĩa là Nguyệt Hạo yếu hơn hắn. Xét công bằng mà nói, huyết mạch hổ yêu khiến cho Mạnh tướng quân có một thân sức mạnh hơn người, so với miêu yêu như Nguyệt Hạo thì đúng là đã thắng được một ván. Nhưng huyết mạch của Mãnh Hoàng trong tộc hổ yêu lại chỉ là loại huyết mạch thấp kém, trong khi huyết mạch của Ngân Nguyệt trong tộc miêu yêu lại là huyết mạch thượng đẳng, chính sự khác biệt về huyết mạch này đã giúp cho Nguyệt Hạo bù lại sự chênh lệch giữa hổ và mèo.
Thế nhưng, Nguyệt Hạo ngay từ đầu đã phải sử dụng yêu lực để phi hành, sau đó cũng đã ra tay đối phó với kha khá binh lính Tây Lâm quốc rồi Mạnh tướng quân mới bắt đầu ra tay. Nguyệt Hạo lại đang đóng giả tiên nhân, trong quá trình giao đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2836688/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.