Hôm đó, trụ sở quân đội vừa mới bắt được một đám thú hoang để làm mục tiêu cho quân đội luyện tập tinh thần lực. Anh tuy còn nhỏ nhưng ngày nào cũng đã cùng tham gia tập luyện với mấy cô mấy chú bộ đội, một nửa là để luyện tập cách khống chế tinh thần lực của mình, một nửa là để phóng thích bớt một phần tinh thần lực, tránh cho quá tải.
Thẩm Lan Linh hôm đó cũng như mọi ngày, đi cùng anh đến nơi luyện tập để chờ anh sau khi kết thúc sẽ cùng đi chơi. Không ngờ, hôm đó lại xảy ra tai nạn. Trên đường đến nơi luyện tập, còi báo hiệu bỗng nhiên vang lên. Các con thú hoang dã vừa mới bắt được lúc trước không hiểu bằng cách nào mà đã phá được lồng nhốt bọn chúng, hung hãn xông ra ngoài điên cuồng tấn công mọi người.
Anh lúc đó mới có sáu tuổi, cố gắng trấn tĩnh mà dắt một đứa bé bốn tuổi chạy trốn. Thế nhưng cuối cùng, vẫn có một con thú tìm được bọn anh. Vì trốn ở nơi hẻo lánh nên khi đó không có người lớn ở gần xung quanh. Đứng sau lưng anh là cô bé ồn ào lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ nhưng giờ phút này đây lại đang hoảng sợ khóc đến đứt hơi; mà trước mặt anh là con thú lớn gấp bảy tám lần cơ thể anh, đang hung ác nhe răng trợn mắt, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào đến cắn xé hai người bọn anh thành mảnh vụn.
Trong lúc nguy cấp, anh đã theo bản năng mà phóng ra toàn bộ tinh thần lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835996/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.