Sáng hôm sau thức giấc, Thẩm Lan Linh nằm trên giường một lúc lâu mới rời giường đi làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay bọn họ sẽ có hoạt động dạo hồ và đạp xe đạp, vì vậy Thẩm Lan Linh chọn một bộ gồm áo và quần mà mình đã soạn trước đó để mặc.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, cô đứng ở trước cửa phòng một lúc mới điểm ngón tay lên bảng điều khiển, mở cửa bước ra ngoài.
Quả như dự đoán của cô, giờ này Hoắc Đình Quân đã dậy, đang đeo tai nghe ngồi ở trong phòng khách. Thấy cô ra, anh lập tức nhìn qua, trầm mặc không nói lời nào.
Ánh mắt của anh làm cho cô không hiểu nổi, chỉ có thể giả vờ như mọi ngày cười với anh, “Đình Quân ca ca, chào buổi sáng! Hôm qua anh ngủ ngon chứ?”
Không biết có phải do cô hoa mắt không, nhưng Thẩm Lan Linh có cảm giác rằng cô vừa dứt lời thì sắc mặt anh cũng sầm xuống đôi chút.
Hoắc Đình Quân rút tai nghe ra, dừng đoạn ghi âm trên điện thoại lại. Suy nghĩ trong đầu anh chạy mấy vòng, cuối cùng đáp, “…Không ngon!”
Thẩm Lan Linh ngẩn người, không nghĩ đến anh sẽ trả lời như vậy.
Dựa theo tính tình của anh thì dù có ngủ không ngon anh cũng sẽ không nói ra mới đúng chứ? Với lại, cái giọng điệu nghiến răng nghiến lợi ở cuối âm như có như không kia là sao? Hay là cô nghe lầm rồi?
Chẳng lẽ cô chưa tỉnh ngủ sao? Cho nên mới sáng ra mà đã hết hoa mắt lại nghe lầm?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835954/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.