Chương trước
Chương sau
Ban nãy trên đường đến bệnh viện, Ellie đã nói gì đó với cô, nhưng bởi vì quá lo lắng cho Hoắc Đình Quân nên cô không để ý đến. Bây giờ biết mọi chuyện đều ổn rồi cô mới có thời gian để ý tới, hỏi lại Ellie thì mới biết, hóa ra khi nãy cô ấy thông báo nhiệm vụ phụ đã hoàn thành được một nửa.

Cho nên hiện tại Thẩm Lan Linh đang cố suy nghĩ xem vì cái gì mà nhiệm vụ lại được hoàn thành.

Tính từ thời điểm mà Ellie thông báo thì Thẩm Lan Linh nghĩ tâm nguyện của nguyên chủ có khả năng hoặc là chuyện Hoắc Đình Quân bị hạ thuốc, hoặc là chuyện cô suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp.

Nếu như khi đó cô thật sự bị hắn ta cưỡng hiếp, chắc chắn cô sẽ không thể gọi điện cho Hoắc Đình Quân, không thể giúp anh lấy lại khống chế. Nếu như tinh thần lực cứ bạo động vô tội vạ như vậy, sẽ có rất nhiều người bị thương, cũng sẽ gây ra khủng hoảng không nhỏ cho xã hội. Hoắc Đình Quân từ một thiên chi kiêu tử, là thiên tài được trời chọn, là người sở hữu thiên phú ngàn năm có một sẽ rơi xuống vực thẳm trong nháy mắt, bị người người xa lánh sợ hãi, bài xích e dè, thậm chí là phản đối anh tham gia quân ngũ. Hoặc thậm chí, người dân sẽ đồng loạt khiếu nại lên chính phủ, đòi bọn họ phải thực hiện biện pháp lên Hoắc Đình Quân để đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ vô ý hay cố tình làm hại đến người dân.

Cho nên, nếu phải chọn một trong hai, Thẩm Lan Linh cảm thấy tâm nguyện đã được hoàn thành kia có lẽ là vì cô đã ngăn cản được vụ cưỡng hiếp xảy ra…

Thế nhưng không hiểu sao, Thẩm Lan Linh vẫn cảm thấy có điểm nào đó bản thân đã bỏ sót.

Giống như…

Trong đầu Thẩm Lan Linh chợt xẹt qua một tia sáng.

Nếu như là thật, vậy có phải tâm nguyện này của nguyên chủ vừa mơ hồ vừa quá lớn rồi không?

Nếu như ở ‘kiếp trước’, Hoắc Đình Quân quả thật bởi vì không được nguyên chủ kịp thời giúp đỡ mà gây ra những hệ quả mà cô đã liệt kê, vậy thì tâm nguyện của nguyên chủ hẳn nên trực tiếp một chút, cầu ước rằng bản thân có thể kịp thời ngăn cản chuyện đó, mà không phải vòng vèo đến tận chuyện bị cưỡng hiếp.

Dù sao thì cho dù ngăn cản được chuyện cưỡng hiếp thì cũng không có gì đảm bảo rằng hậu quả nghiêm trọng của chuyện tinh thần lực bạo động sẽ được loại bỏ. Lỡ như lại có chuyện ngoài ý muốn nào khác xảy ra ngăn cản nguyên chủ gọi điện cho Hoắc Đình Quân thì sao? Hoặc là lỡ như đột nhiên nguyên chủ lại không thể giúp Hoắc Đình Quân lấy lại khống chế thì sao?

Tóm lại, cô cảm thấy, nếu tâm nguyện này của nguyên chủ đã mạnh mẽ và kiên định đến mức trở thành nhiệm vụ phụ, vậy thì nguyên chủ hẳn sẽ cầu mong trực tiếp một chút, như vậy mới đảm bảo được rằng chuyện cô ấy lo lắng sẽ không xảy ra.

Nếu nghĩ theo phương hướng này, vậy thì tâm nguyện thứ nhất đã được hoàn thành nên là chuyện cô đã kịp thời giúp Hoắc Đình Quân lấy lại được khống chế tinh thần lực. Về phần tâm nguyện thứ hai, Thẩm Lan Linh cũng không biết nó có phải liên quan đến chuyện cưỡng hiếp hay không. Bởi vì cô là bạn gái của Hoắc Đình Quân nên chuyện này đúng là sẽ có liên quan đến anh đấy, nhưng suy cho cùng, liên quan nhiều hay ít vẫn là phụ thuộc vào thái độ của Hoắc Đình Quân đối với chuyện này, mà cô thì lại không đoán được thái độ của anh.



Suy từ bụng ta ra bụng người mà thôi, nếu như lúc nãy Hoắc Đình Quân dưới sự tác động của thuốc mà xảy ra quan hệ với Hoa Lan Ninh thay vì bạo động tinh thần lực, tuy rằng cô sẽ hiểu cho anh, sẽ thông cảm cho anh, sẽ không trút giận lên anh, nhưng nó lại vẫn như cái dằm trong tim cô, không quá đau đớn, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sự hiện hữu lại cực kỳ lớn, cũng cực kỳ khó chịu.

“Em đang nghĩ cái gì vậy? Là chuyện của Hoa Lan Ninh sao?”

Có lẽ cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Lan Linh không đúng, Hoắc Đình Quân quan tâm hỏi.

Thẩm Lan Linh hồi thần, mỉm cười nói nhỏ, “Vâng. Đến tận lúc này em vẫn không ngờ được chị ta sẽ dám làm ra loại chuyện như vậy. Chỉ là tội cho Tần Đông Vũ, bị kẹp giữa hai người. Vốn chuyện cô ta hạ thuốc anh đã khiến cảm xúc của anh ấy hỗn loạn lắm rồi, giờ lại thêm cả chuyện này nữa.”

Lời này cô không hề nói dối, bởi vì trước đó Hoa Lan Ninh biểu hiện quá tự nhiên, cô thật sự vẫn luôn cho rằng dù cô ta vẫn còn thích Hoắc Đình Quân, cô ta cũng sẽ không làm ra loại hành động này. Cuối cùng, sự thật chính là cô đã đánh giá quá cao nhân phẩm và đạo đức của cô ta.

Ánh mắt Hoắc Đình Quân hơi ảm đạm xuống, hỏi cô, “Cho nên… em muốn bỏ qua chuyện này sao? Hoặc là không tìm hiểu sâu nữa, chỉ trừng phạt tên đàn ông kia?”

Tuy rằng anh rất muốn lôi tất cả kẻ có liên quan đến chuyện này ra xử tội, nhưng nếu như Thẩm Lan Linh không nỡ, vậy thì anh chỉ đành…

Ừm, bí mật mà làm vậy.

Chỉ là… chỉ cần nghĩ đến chuyện cô đau lòng cho Tần Đông Vũ, dù biết giữa hai người chắc chắn không có gì, anh vẫn cảm thấy tâm chua hết cả lên.

Thẩm Lan Linh không biết suy nghĩ lúc này của anh, nghe anh hỏi vậy thì cô mím môi, hạ cảm xúc nói, “Thật ra… em đã nhờ bọn họ điều tra kỹ chuyện này rồi. Em biết Tần Đông Vũ là bạn thân của anh, anh ấy ngày thường cũng đối với em khá tốt, nhưng em cũng không thể vì thế mà bỏ qua cho kẻ đứng sau chuyện này được.”

Hoắc Đình Quân thấy cô ỉu xìu cúi đầu tựa như đứa trẻ làm sai chuyện đang chờ bị mắng thì vừa vui vừa đau lòng, mỉm cười xoa đầu cô nói, “Không sao, cho dù em muốn làm thế nào, anh đều sẽ không ngăn cản. Hơn nữa, anh hiểu lão Tần, cậu ấy đúng là đang khổ sở đấy, nhưng cậu ấy chắc chắn không muốn chúng ta vì cậu ấy mà chịu ủy khuất đâu.”

*

Sự việc diễn ra ở khách sạn năm sao có sức ảnh hưởng không nhỏ, bên chính phủ và quân đội nhanh chóng nhận được tin tức, bắt tay vào hành động trấn an lòng dân và ngăn chặn tin đồn, đồng thời cũng nghiêm túc điều tra chuyện này.



Kẻ đứng đằng sau mọi chuyện rất nhanh đã bị lôi ra, không ngoài dự đoán, chính là Hoa Lan Ninh. Phía chính phủ vô cùng tức giận, nhanh chóng đưa mệnh lệnh trừng phạt xuống. Hoa Lan Ninh lúc này vẫn còn đang hôn mê, hoàn toàn không biết thứ chờ đợi cô ta kinh khủng đến mức nào. Chỉ còn một năm nữa là cô ta có thể tốt nghiệp rồi đuổi theo gót chân của Hoắc Đình Quân, chỉ tiếc, cô ta sẽ không bao giờ còn cơ hội ấy nữa.

Chỉ tội cho Hoắc lão gia, hôm nay rõ ràng nên là ngày vui, cuối cùng bản thân và khách mời đều bị tấn công tinh thần không nói, cả nhà lại còn bị chính phủ trách phạt chỉ vì hành động ngu muội của con gái.

Lúc Hoa Lan Ninh tỉnh lại, các bác sĩ tiến hành kiểm tra cho cô, cuối cùng xác định cô ta may mắn, tinh thần lực không có vấn đề gì. Thế nhưng chuyện vui không kéo dài được bao lâu, ngay sau đó cô ta liền được thông báo về hình phạt mà cô ta nhận được vì đã hạ thuốc Hoắc Đình Quân. Máu toàn thân cô ta ngay tại khoảnh khắc đó dường như đã đông cứng lại.

“Không thể nào… không thể nào! Tôi có tinh thần lực cấp A!! Chính phủ không thể nào bỏ tôi được!! Chỉ còn một năm, tôi chỉ còn một năm nữa thôi là sẽ tốt nghiệp rồi, các người không thể đối với tôi như vậy được!!!”

Thấy vẻ mặt của người bên chính phủ vẫn lạnh nhạt không chút thay đổi, người thân và bạn bè thì vừa tiếc hận vừa tức giận, Hoa Lan Ninh dần dần cũng cảm nhận được sự nghiêm túc của đối phương. Lửa giận trong lòng cô ta như bị một gáo nước lạnh dập tắt, cô ta dần cảm thấy sợ hãi, không nhịn được nức nở cầu xin.

“Tôi… tôi không phải cố ý… Tôi không phải là muốn hãm hại người có tinh thần lực cấp S… Tôi chỉ là… chỉ là quá yêu anh ấy thôi… Tôi không có ý đồ làm tổn hại đến quốc gia… Tôi xin lỗi, các người bỏ qua cho tôi lần này đi… Tôi thật sự xin lỗi mà… Tôi không thể không trở thành bộ đội chiến đấu được… Tôi là cấp A mà…”

Người của bên chính phủ rời đi, cha mẹ cô ta thấy cảm xúc cô ta đang hỗn loạn, bao nhiêu lời trách mắng rốt cuộc không nỡ nói ra, chỉ đành bực dọc thở dài rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y.

Hoa Lan Ninh nhìn hai người họ, giống như nhìn thấy phao cứu sinh, lần đầu tiên trong đời hạ thấp tư thái, lộ ra mặt yếu đuối của bản thân, nức nở cầu xin bọn họ.

“Lão Tần, Y Y, em thật sự không cố ý… em chỉ là… chỉ là quá yêu anh ấy mà thôi… Lúc đó em bị ma quỷ ám ảnh, hai người tin em đi, em không dám nữa đâu! Lão Tần, Y Y, hai người tin em mà, đúng không? Hai người có thể nói giúp em trước mặt anh ấy không? Chỉ cần anh ấy chịu bỏ qua, em sẽ không bị trừng phạt nữa!! Hai người cũng không muốn xa em đâu mà đúng ko?!”

Tần Đông Vũ thấy đến tận giờ phút này Hoa Lan Ninh vẫn không biết hối lỗi, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, chỉ biết lo cho bản thân, cũng không nhắc gì đến chuyện của Thẩm Lan Linh, một cỗ thất vọng nồng đậm nháy mắt lan tràn khắp toàn thân anh.

Tần Đông Vũ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ánh mắt ảm đạm, uể oải lại tuyệt tình nói, “Tiểu Ninh, em khiến anh quá thất vọng.”

Hoa Lan Ninh tức khắc sững sờ, biểu cảm trên mặt cô ta dường như bị đông cứng lại, ngơ ngác nhìn anh quay người rời đi. Cô ta hốt hoảng đến cùng cực, vội vàng nhìn qua Tình Nhụy Y. Ánh mắt như đang nhìn cọng cỏ cứu mạng của cô ta khiến cho Tình Nhụy Y không đành lòng; thế nhưng chần chờ vài giây, cuối cùng Tình Nhụy Y vẫn là mím môi, cúi đầu rời đi.

Hoa Lan Ninh thẫn thờ ngồi trên giường bệnh. Mọi tia sáng nơi đáy mắt đều tắt lịm. Ngay tại khoảnh khắc ấy, cô ta chợt cảm thấy như cả thế giới của mình đã sụp đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.