Ánh mắt Hoắc Đình Quân bỗng hóa mềm mại nhu hòa đến cùng cực, còn trái tim thì lại sung sướng đến run rẩy. Anh nâng khuôn mặt mèo hoa của cô lên, dưới ánh mắt tràn ngập áy náy và hổ thẹn của cô, anh dịu dàng cúi xuống.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Hoắc Đình Quân nhìn vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt cô, nhìn đến khóe mắt sưng đỏ vì khóc của cô, trong lòng bỗng ngứa râm ran, nhỏ giọng nói, “Không sao cả, em nói không sai mà. Nếu như khi ấy anh thật sự làm chuyện đó với cô ta, vậy cũng là do anh không đủ đề phòng cô ta, không đủ nghị lực để giữ tỉnh táo, đến người mình yêu cũng không phân biệt được, đều là lỗi của anh. Tiểu Linh, nếu em không thể rộng lượng được, vậy thì em cứ ích kỷ đi, anh cho phép. Anh muốn em ích kỷ với anh, anh thích điều ấy, anh thích sự chiếm hữu em dành cho anh.”
Thẩm Lan Linh ngơ ngác vài giây, đột nhiên lại òa khóc lần nữa, chui vào trong lòng anh.
“Huhuhu, Đình Quân ca ca…!!!”
Toàn thân Hoắc Đình Quân khẽ cứng lại. Giây sau, Thẩm Lan Linh lại bị kéo ra khỏi lồng ngực anh, một nụ hôn vội vàng rơi xuống. Khác với vừa rồi, nụ hôn lần này của anh vừa mãnh liệt lại vừa nồng nhiệt, mang theo dục vọng và ham muốn của anh, tựa như anh đang muốn gửi đến cô toàn bộ cảm xúc của anh thông qua nụ hôn này.
Hơi thở của Thẩm Lan Linh ngày càng gấp gáp. Hoắc Đình Quân ôm cô vào lòng, đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835890/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.