Chương trước
Chương sau
Du Linh tiến đến bên cạnh hành lý mà hồi chiều tối Trần Tiểu Noãn đã mang đến đây cho mình, vừa đi vừa nhìn điện thoại. Trên đó hiển thị hai mươi mốt giờ hai mươi tư phút, chưa đến năm phút nữa liền đủ mười hai giờ. Lần này thật sự quá suýt soát rồi, cũng chỉ tại tên kỹ thuật viên kia.

Du Linh mở ba lô, lấy bộ quần áo dự phòng trong đấy ra rồi tiến vào trong phòng tắm. Tuy rằng quyết định ở lại đây một đêm là đột ngột nhưng Tôn Nhã tỉ mỉ, khi nào cô phải ra ngoài làm việc cũng đều dặn cô nhớ mang theo một hai bộ quần áo dự phòng, lúc này liền phát huy tác dụng.

Bởi vì đã trở về phòng kịp thời, dù biết rằng thời gian sắp đến, Du Linh lại không còn gấp gáp nữa. Cô đã phải thấp thỏm lo âu cả một ngày, hiện tại khi biết rằng bản thân sẽ không bị lộ, cô chỉ muốn thư thả tâm tình mà thôi. Cho dù có tắm trễ vài phút, cùng lắm là bất đắc dĩ cưỡng ép biến thành đuôi cá và khó chịu một chút, không sao cả.

Vào trong phòng tắm, Du Linh đóng cửa lại, treo quần áo dự phòng của mình lên, lại rũ tấm khăn sạch được nhân viên khách sạn cuộn tròn ra vắt lên thanh ngang, rồi cởi quần áo.

Trong phòng tắm có cả buồng tắm đứng và bồn tắm, ngày thường cô sẽ thích tắm bồn hơn, nhưng hôm nay thời gian sắp hết, cô liền quyết định tắm đứng.

Vào trong buồng tắm, đóng cửa lại để tránh văng nước ra ngoài, Du Linh dùng mấy giây quan sát chỗ tay cầm vòi nước để biết cách thức mở cũng như bên nước nóng nước lạnh, rồi đưa tay mở nước.

Một giây.

Hai giây.

Chỉ có một giọt nước nhỏ xuống.

Du Linh không thể tin nổi, trên khuôn mặt thong dong không sao cả thoáng cái liền hiện lên vẻ sững sờ hốt hoảng, vội vàng gạt tay cầm đến hết cỡ. Thế nhưng, phía dưới vòi hoa sen ấy, chảy ra không phải là hàng ngàn các tia nước ấm áp, mà chỉ là một dòng nước nhỏ nhoi chả thấm vào đâu.

Du Linh vội vàng chạy ra ngoài, mở thử vòi nước ở bồn tắm và bồn rửa tay lên. Kết quả vẫn y như vậy, thậm chí còn tệ hơn, không có lấy một chút nước nào.

Lúc này, Du Linh không có cách nào kiềm nén cơn hoảng loạn trong lòng mình nữa. Sự cố đột ngột này khiến cho não bộ cô đơ ra mấy giây, quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có hai câu hỏi vì sao khách sạn bốn sao lại có thể xảy ra tình huống này được và cô phải làm gì bây giờ.

Du Linh hít thở sâu mấy hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh hơn.

Thời gian lúc này quá sát rồi, cho dù cô có muốn đổi phòng cũng không kịp nữa. Cô phải làm sao đây?

Du Linh vớ tạm khăn tắm quấn quanh người, bước ra khỏi phòng tắm. Thế nhưng đúng lúc này, hai chân cô bỗng nhiên mềm nhũn ra, Du Linh không kịp phòng bị, chỉ có thể vội vàng dùng tay bảo vệ đầu, làm giảm đi lực đạo va đập với sàn nhà.

Giây sau, vừa đột ngột nhưng lại cũng rất tự nhiên, Du Linh bỗng cảm thấy muốn uống nước.

Sắc mặt cô nháy mắt sa sầm, quay đầu liếc ra sau, quả nhiên thấy được chiếc đuôi cá đầy xinh đẹp và lấp lánh kia.

Cô thử cưỡng chế biến lại thành đôi chân, nhưng kết quả vừa không làm người ngạc nhiên lại vừa làm người thất vọng, không thể.



Cô tức giận siết chặt nắm tay lại, trong đầu chửi khách sạn bốn sao này một trăm lẻ tám lần.

Bốn sao, bốn sao, bốn sao gì chứ!!!

Du Linh ngẩng cổ lên, muốn nhìn xem xung quanh có chỗ nào không để mình trước hết ngồi lên đàng hoàng trước rồi lại nghĩ tiếp, thì tầm mắt trùng hợp nhìn thẳng đến cánh cửa gỗ ở trên vách tường đối diện. Một ý tưởng ngay lập tức lóe lên trong đầu cô.

Căn phòng mà Tôn Nhã đã thuê cho bọn cô khá đặc biệt, giữa vách tường chung của hai căn phòng có một cánh cửa gỗ có thể mở về cả hai phía. Nói cách khác, chỉ cần đối phương không khóa cửa, cô có thể dễ dàng đi qua phòng của Quân.

Nghĩ là làm, cô dùng sức ở hai tay, cố gắng trườn ngược về phòng tắm, với lấy điện thoại mình đặt trên bệ bồn rửa tay, gọi qua cho Quân.

Chưa đầy ba lần reo, anh đã nhấc máy.

“Du Linh, sao vậy?”

“Phòng tắm bên tôi bị hỏng rồi. Phòng tắm bên anh vẫn dùng được chứ? Có nước không?” Du Linh hỏi thẳng vào vấn đề.

Quân nghe vậy thì nhíu mày, vừa bước vào phòng tắm để kiểm tra, vừa hỏi, “Phòng tắm bên cô không có nước sao? Đã gọi cho bên tiếp tân chưa? Cô có muốn đổi phòng không?”

Vừa hỏi xong thì Quân cũng vừa vặn mở vòi nước ở bồn rửa tay, cách đầu dây Du Linh cũng nghe được tiếng nước chảy ào ào.

Cô không khỏi vui mừng, trả lời anh, “Bây giờ đổi phòng quá phiền phức. Thế nào? Tôi nghe được tiếng nước chảy, có nước đúng không?”

Quân đóng vòi nước, lại qua bên bồn tắm và buồng tắm, đều thử mở lên, cuối cùng còn thử xả toilet một lần mới trả lời cô, “Đều có nước đầy đủ. Cô muốn mượn dùng phòng tắm của tôi à?”

“Đúng vậy! Bây giờ anh đi ra ngoài đi, tôi lập tức qua ngay. Cảm ơn anh nhiều lắm!”

“Không có gì, cô đừng khách sáo.”

Sau khi cúp điện thoại, Du Linh liền bắt đầu lết từ trong phòng tắm đến cánh cửa kia từng chút một. Cô không định mang theo quần áo, nguyên nhân có hai. Thứ nhất là vì quần áo đã được cô treo lên rồi, nếu muốn lấy xuống thì phải tốn rất nhiều sức. Đó là còn chưa nói đến cô chỉ còn có hai tay để lết qua bên kia, cô mà cầm theo quần áo thì còn tay đâu để mà lết chứ.

Còn nguyên nhân thứ hai thì là vì trước khi biến hình, cô đã kịp quấn khăn tắm lên người rồi. Nhắc đến cũng thật thần kỳ, tộc nhân ngư không biết dùng cách nào, cứ coi như là năng lực bẩm sinh của bọn họ đi, mà khi bọn họ từ hình người biến thành người cá, quần áo trước đó đều biến mất hết. Khi bọn họ từ người cá biến trở về hình người, quần áo lại tự động biến trở lại.

Cho nên lát nữa chỉ cần cô ngâm nước đủ thời gian, sau khi cô biến được trở về đôi chân thì cũng sẽ lại có khăn tắm, không đến mức là lõa lồ.



Du Linh cố gắng nén nhịn cơn khát nước khô cả cổ của mình, lết từng chút một, rốt cuộc cũng đến được trước cánh cửa kia. Cô lại cố gắng dùng lực, rướn người lên, cố mấy lần, cuối cùng cũng chạm được vào nắm tay, liền vội vàng giữ thật chặt, vặn lấy, thuận theo tư thế mà đẩy cánh cửa mở ra về phía bên kia.

Cách bố trí căn phòng của Quân và cô giống nhau, chỉ là đối ngược, giống như nhìn qua mặt gương vậy. Cánh cửa vừa mới mở ra, cô liền nhìn thấy được cửa phòng tắm ở đối diện đang mở to, đèn phòng tắm sáng trưng, giống như cánh cửa thiên đường đang chào đón cô vậy.

Du Linh mừng rỡ không thôi, cả cơ thể như vừa được tiếp thêm một nguồn năng lượng to lớn. Cô xốc lại tinh thần, đang muốn tiếp tục lết đến ‘thiên đường’ kia, một thân hình đột nhiên lọt vào tầm mắt cô.

Cả người cô tức khắc cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt kinh hoảng trợn to, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt mình. Máu trong người cô ngay tại khoảnh khắc ấy tựa như đã đóng thành băng, khiến cho cả cơ thể của cô trở nên lạnh toát, đông cứng như đá.

Ngay cả nhịp tim mình, cô dường như cũng không thể nghe thấy nữa rồi.

Mà Quân, người đang đứng đối diện cô lúc này, cũng không khá hơn bao nhiêu.

Trước đó khi nghe Du Linh bảo anh đi ra ngoài, bởi vì anh đang ở trong phòng tắm, anh liền tự hiểu thành cô muốn anh rời khỏi phòng tắm để cô qua dùng. Anh đứng ở một bên đợi cô, tuy rằng cảm thấy thời gian có chút lâu nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Một lát sau, thấy cửa mở ra, anh cho rằng cô đã đến, không ngờ đợi mãi vẫn không thấy cô bước qua. Cho nên anh mới nghi ngờ, mới bước lên muốn nhìn thử xem có phải cô đã xảy ra chuyện gì không, hoàn toàn không ngờ đến bản thân sẽ nhìn thấy một cảnh tượng chấn động lòng người như vậy.

Cô nằm sấp trên mặt đất, thân trên trần trụi, mái tóc xanh uốn lượn xõa tung ra hai bên đầy ma mị, nửa che nửa đậy tấm lưng ong trắng muốt, giống như đang dụ hoặc người đến vén ra. Mà nửa thân dưới của cô, lại là chiếc đuôi cá ánh xanh lấp lánh đầy xinh đẹp và huyền ảo. Mỗi một chiếc vây, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ đến không thực, khiến cho đầu óc anh nhất thời trống rỗng, tựa như đã bị cảnh tượng không thể tưởng nổi này làm cho choáng váng, lại cũng tựa như đã bị cô mê hoặc đến ngây người.

Nhìn ra được vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt Quân, Du Linh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Cô không biết anh có thể chấp nhận được điều này hay không, không biết anh có chịu giữ bí mật giúp cô hay không, lại càng không biết anh có thể chấp nhận một cô như thế này hay không.

“Quân…”

Âm thanh run rẩy của cô truyền đến tai anh, tựa như một bàn tay nhẹ nhàng mà dứt khoát kéo anh trở về với thực tại. Quân vừa lấy lại tinh thần liền vội vàng xoay người, tiến về phía phòng tắm.

Du Linh không biết anh muốn làm gì, vừa thấy anh rời đi, trái tim cô liền như bị ai đó siết chặt, hoảng loạn vô cùng hét lên, “Anh muốn đi đâu?! Anh không được đi!! Không được đi!!!”

Quân giật mình, quay lại nhìn cô. Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nháy mắt đã trắng bệch vì sợ hãi, lồng ngực anh chợt đau nhói. Anh hơi lúng túng tay chân, vội vàng giải thích rõ ràng, “Tôi chỉ muốn đi lấy khăn tắm để che cho em thôi. Em đợi một chút, tôi lập tức quay lại ngay.”

Nói rồi, anh liền chạy vọt vào trong phòng tắm. Du Linh còn chưa kịp kinh hoảng vì thấy anh chạy đi thì đã thấy anh quay trở lại, trên tay chính là chiếc khăn tắm mà anh đã nhắc đến. Anh bước thẳng đến bên người cô, đắp tấm khăn lên trên phần lưng của cô, sau đó ấp úng dò hỏi.

“Tôi… bế em lên nhé?”

Du Linh ngẩng cổ nhìn anh, do dự đắn đo mấy lần mới gật đầu đồng ý; thế nhưng, lúc Quân bế cô lên, cô vẫn cực kỳ căng thẳng và lo sợ, cả người cứng ngắc, hai bàn tay cũng nắm chặt lại.

“Đừng sợ.”

Anh dịu giọng trấn an cô, âm thanh trầm thấp ở ngay bên tai, không biết vì sao mà lòng cô lại thật sự dịu xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.