Anh cẩn thận lật người cô lại sao cho vạt khăn tắm vẫn vắt ngang qua phần ngực của cô, che đi toàn bộ cảnh xuân. Sau đấy, anh đặt tay ở phía dưới lưng và chân cô, dùng lực nâng lên. Bởi vì bế cô từ dưới đất lên, anh phải mất rất nhiều sức, để có thể giữ vững cô, anh không có cách nào khác ngoài xòe rộng bàn tay để ôm chặt lấy cô.
Vốn anh định đến khi bế vững cô rồi, anh sẽ nắm tay lại, hạn chế tiếp xúc với cô. Nhưng khi lòng bàn tay và đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm ấm áp mịn màng lại đàn hồi ấy, anh liền không muốn nắm lại nữa.
Không muốn nắm liền không nắm đi, Quân một bên đưa ra quyết định, một bên bế cô vào trong phòng tắm, cẩn thận đặt cô ngồi lên bệ bồn tắm.
“Em tắm đi, tôi ra ngoài đợi.”
Du Linh vốn đã bất an sẵn, thấy anh định ra ngoài liền hoảng hốt trở lại, vội vàng túm lấy tay anh. Khuôn mặt nhỏ tái đi, vừa khẩn trương vừa lo sợ, giống như ra lệnh nói, “Anh không được đi!”
Quân nhìn dáng vẻ của cô, biết cô đang sợ hãi điều gì. Cảm thấy dù mình có giải thích hay hứa hẹn cũng không thể khiến cô tin tưởng hay an lòng trong chốc lát được, anh chỉ đành thay đổi ý định mà ở lại. Thế nhưng trước đó, anh vẫn hỏi cô, “Nhưng mà không phải em định tắm sao?”
Thôi vậy, cùng lắm anh chịu khó xoay lưng lại, nhắm mắt toàn bộ quá trình là được rồi.
Chắc là… sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835862/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.