Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Lục Hi Quân đã kéo cô áp lên cửa, cúi đầu hôn xuống.
Du Linh quả thật vô cùng nhớ anh, nhớ từ mùi hương cho đến cái chạm ấm áp của anh, liền không chút chần chừ ngẩng đầu lên đón nhận anh, đáp lại anh.
Rõ ràng chỉ là xa cách nhau một tuần mà thôi, sao cô lại có thể nhớ anh đến thế chứ?
Là vì trước đó cô đã quen với việc có anh bên cạnh mỗi một phút một giây rồi sao?
Quả đúng như người ta nói, một ngày không gặp như cách ba thu mà.
Du Linh còn đang suy nghĩ lan man, trên môi đột nhiên hơi nhói. Cô tỉnh thần lại, mở mắt nhìn anh, liền đối diện trực diện với ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng của anh. Biết anh là đang trách mình không tập trung, cô không dám nghĩ ngợi gì nữa, ôm anh càng thêm chặt, nhắm mắt lại toàn lực phối hợp với anh.
Một lúc lâu sau.
Du Linh nhu thuận nằm yên trong lồng ngực anh, cảm nhận vòng tay ấm áp của anh. Lục Hi Quân nhẹ ôm lấy cô, bàn tay theo nhịp vỗ nhẹ lên cánh tay cô, tựa như đang an ủi dỗ dành.
Du Linh hơi ngẩng đầu, hỏi anh, “Không phải anh bảo mẹ anh không biết chuyện của em sao? Vậy mà anh cũng dám rủ mẹ anh xem tập chung kết à?”
Lục Hi Quân không sao cả cười, “Có gì đâu em. Mẹ anh xem cũng có biết gì đâu, chỉ nghĩ là một bài hát bình thường em viết để dự thi thôi. Chỉ có bố anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835789/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.