Đối mặt với chuyện xảy ra bất thình lình này, tất cả mọi người sợ ngây người.
Đến khi chuông tan reng reng vang lên, đám anh em của Tôn Toàn Kiệt mới sực tỉnh, quây thành một vòng tách hai người ra khỏi đám đông.
"Mẹ kiếp, Dung Khả, mày mẹ nó uống nhầm thuốc à?"
Tôn Toàn Kiệt gắng sức bò dậy, tùy ý quẹt tay lau khóe miệng, máu dính đầy tay.
Dung Khả trầm mặc không nói, quật ngã hai đứa giữ vai cậu, đi tới bóp cánh tay Tôn Toàn Kiệt: "Trả đồ cho cậu ấy."
Tôn Toàn Kiệt sửng sốt, không ngờ được Dung Khả cũng xen vào việc của người khác. Ánh mắt cậu ta chậm rãi chuyển tới Diệp Chỉ Khê, giờ mới để ý đến màu môi thiếu nữ đã trắng bệch, vầng trán cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Hình như chơi quá lố rồi.
Tôn Toàn Kiệt mặt đầy bực tức, chửi ầm lên: "Ông đây chơi đùa với Diệp Chỉ Khê, liên quan mẹ gì đến thằng quỷ nghèo nhà mày!"
Dung Khả hoàn cảnh không tốt, cả Diệu Hoa ai ai cũng biết.
Ở một trường quý tộc như vậy, người âm thầm coi thường Dung Khả rất nhiều, nhưng mấy cậu ấm cô chiêu phần lớn đều khá hiểu lễ nghĩa, hiếm khi có ai châm chọc hoàn cảnh của cậu ở nơi công cộng thế này.
Người xung quanh nhỏ giọng thì thầm.
Sắc mặt Dung Khả không thay đổi, sức lực trên tay ngày càng mạnh: "Tôi nói, trả đồ cho cậu ấy."
Mấy năm nay cậu luôn làm những công việc nặng, lực tay rất mạnh, một thiếu gia như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-moi-la-anh-trang-sang-cua-hoc-than-co-chap/2992016/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.