Khi trời vừa hửng sáng, Hà Hiểu Nghiên từ trong túi ngủ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì phát hiện lều đã bị ai đó dùng dao cắt hỏng rồi.
“Ai mà ác thế, cắt nát lều của mình thế này.” Hà Hiểu Nghiên có chút không vui, cô gọi Lâm Tĩnh Nhã đang ngủ bên cạnh dậy, chỉ thấy cô ấy trả lời có chút nghiêm túc.
“Có lẽ là gió phá nát đấy!” Con người Lâm Tĩnh Nhã khá lạnh lùng, không giỏi hoạt ngôn, cô chỉ có thể dùng lời nói dối vụng về này để ngụy biện cho mình, nhưng có vẻ như Hà Hiểu Nghiên vẫn tin.
“Gió đêm qua lớn thế sao?” Hà Hiểu Nghiên có đôi lúc không ngờ rất đáng yêu.
Ngay sau đó mọi người ra khỏi lều, hầu hết các người đẹp đều đang ngáp ngủ, có vẻ như đêm qua họ đã ngủ không ngon! Hãy nghĩ xem, ở nơi hoang vu thế này mà cắm trại chắc chắn sẽ không quen, lỡ gặp muỗi hay gì đó thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ ngon.
Song các cô gái đã rất nhanh lấy lại tinh thần, bởi vì có một anh soái ca sáng sớm ra đã từ chân núi leo lên đây để tìm bọn họ, còn đem rất nhiều đồ ăn thức uống đến, rất nhiều và còn là đồ nhập khẩu.
“Chà, là Lâm Diệp!” Rất nhiều người đẹp đều vây quanh anh ta, đến ngay cả Liễu Bội Bội cũng qua quýt chỉnh lại bản thân rồi đi đến chào anh ta.
Phải nói rằng Lâm Diệp quả thực rất đẹp trai, đã vậy không chỉ đẹp, tài năng học vấn còn xuất thân đứng đầu thành phố Thanh Thủy, gia tộc nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/424019/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.