Đã có Trần Hào Thành giúp đỡ giải quyết Viên Thiên Cương, vậy Vương Thành sẽ không cố kỵ gì nữa, có lẽ hôm nay cậu của Tiền Thiên Lâm sẽ không đến được nơi này.
Ngay sau đó Vương Thành lại gửi tin nhắn cho An nNinh, bảo cô ấy kiểm tra tài sản dưới danh nghĩa của Tiền Thiên Lâm có những gì, sau đó bảo cô ấy giám định thứ tài sản có giá trị nhất, đồng thời soạn thảo hợp đồng thu mua, bảo Lâm Tĩnh Nhã đưa đến đường phố Man Đức La.
Sau khi làm xong hết những thứ này, lúc này Vương Thành mới an tâm lại ngồi về trên ghế.
Mà Tiền Thiên Lâm bên kia sau khi bò dậy từ dưới đất, ho khan vài tiếng, xem ra mới vừa rồi bị Vương Thành đánh cho một trận, vẫn bị thương một chút. Đặc biệt là ở chỗ ngực, còn có cảm giác đau đớn mơ hồ, có thể thấy được một đá kia của Vương Thành mang sức mạnh vô cùng lớn.
“Con mẹ nó, đợi cậu của tao đến, nhìn xem tao có đánh chết mày không.” Bây giờ Tiền Thiên Lâm chỉ trông cậy vào cậu của anh ta tới giúp anh ta hả giận, bản thân không đánh lại Vương Thành.
“Thằng chó chết, có gan thì đừng chạy, chờ cậu của tao tới.” Bây giờ Tiền Thiên Lâm chỉ sợ Vương Thành chạy mất, vẫn luôn chặn ở cửa cùng với hai người Chân Thiên Vân và Trương Thanh, đề phòng anh chạy trốn.
“Yên tâm, tao sẽ không chạy đâu, nhưng mà mày cũng đừng hòng chạy. Còn chờ ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng nữa.” Khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-lai-giau-den-vay/2882550/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.