Chương trước
Chương sau
“Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày trước, đợi lát nữa nếu như tao không cẩn thận đánh phế mày, tất cả hậu quả cũng là do bản thân mày tự gánh chịu.” Tiền Thiên Lâm cười lạnh nhắc nhở.

Đồng thời trong đáy lòng đã hạ quyết tâm, đợi lát nữa sẽ phế Vương Thành, nếu mày đã muốn ra vẻ ở trước mặt người đẹp, vậy thì sẽ cho mày bỏ ra một cái giá vô cùng nặng nề.

“Vậy tao cũng cảnh cáo mày trước, đợi lát nữa nếu như tao không cẩn thận mà đánh mày, hậu quả cũng do mày tự gánh chịu.” Khóe miệng Vương Thành cười cười, đáp lễ lại nguyên văn cho Tiền Thiên Lâm.

Tiền Thiên Lâm nhướng mày, thằng nhóc này cũng quá đề cao bản thân, khiến anh ta rất khó chịu.

“Hey hey, tự tìm đường chết.” Ánh mắt Tiền Thiên Lâm trở nên lạnh lẽo, xoay cổ tay bổ thẳng về phía của Vương Thành.

Tiền Thiên Lâm không hổ là đai đen cấp sáu, tốc độ tấn công nhanh hơn rất nhiều so với hai người Chân Thiên Vân và Trương Thanh.

Dưới chân Vương Thành hơi dùng lực một chút, thân thể di chuyển sang bên cạnh, lúc này mới miễn cưỡng né được cái bổ tay này của anh ta.

“Khá lắm, tiếp tục nhận lấy cái bổ tay của tao.” Tiền Thiên Lâm nghĩ đến Vương Thành có thể thoát được sự tấn công anh ta, lại xoay cổ tay bổ về phía Vương Thành, tốc độ cũng rất nhanh, loáng thoáng còn có tiếng gió, nếu như bị cái bổ tay này bổ trúng cổ, chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ.

Xem dáng vẻ Tiền Thiên Lâm vừa ra tay đã là hạ sát chiêu, không hề nể mặt lưu tình, nếu đã thế thì Vương Thành cũng không nể nang gì nữa.

“Mày chỉ có chút năng lực ấy hay sao?” Ánh mắt Vương Thành trở nên lạnh lẽo, trong khoảnh khắc cổ tay của anh ta bổ tới, nghiêng người nhấch chân đá qua, trực tiếp đã trúng bả vai Tiền Thiên Lâm, đá cả người ta bay xa sang bên cạnh.

Người vây xem ở hiện trường nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc đến ngây người một trận, tốc độ của một đá này cũng quá nhanh rồi, nhất thời càng không tránh được sự bàn tán sôi nổi.

“Thằng nhóc này thật đúng là dám đánh Tiền Thiên Lâm mà, Tiền Thiên Lâm sẽ không bỏ qua cho anh ta nữa đâu.”

“Tiền Thiên Lâm này bình thường phách lối đã quen, hôm nay lại gặp phải một kẻ khó chơi, sợ là anh ta phải ăn không ít quả đắng rồi!”

“Không biết cuối cùng ai sẽ thắng đây? Nhưng mà cuối cùng bất kể là thắng hay thua, thằng nhóc nghèo kia sợ là khó thoát được tai kiếp, đắc tội với nhà họ Tiền ở thành phố Thanh Thủy, bị phế là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

...

Quần chúng vây xem ở hiện trường cũng không xem trọng Vương Thành, dẫu sao thân phận của hai người bọn họ chênh lệch quá xa.

“Con mẹ nó, thế mà lại thực sự dám đá tao, vậy bố mày sẽ đánh chết mày.” Tiền Thiên Lâm nổi giận, anh ta phải nghiêm túc đánh, lập tức bày ra thế tay của Judo, chậm rãi tới gần Vương Thành.

Vương Thành nhíu mày, cái tên này xem ra là muốn nghiêm túc rồi, anh cũng sẽ đánh với 120% sinh lực.

Anh nghiêng người đá một cước mang tính chất thăm dò về phía Tiền Thiên Lâm, thế mà lại trực tiếp bị cái bổ tay ngăn lại, còn thuận thế đánh tới.

Vương Thành xoay người đá về bên cạnh, trực tiếp đá lên trên mặt của Tiền Thiên Lâm, Tiền Thiên Lâm nào dám để anh đá trúng mặt của mình, vội vàng thu hẹp thế tấn công, dùng tay che mặt.

Nhìn tới đây, khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, anh đang thăm dò, cái chân đá ra lập tức thu hồi, sau đó lấy thế tấn công nhanh như chớp, chùn người xuống, vung quyền đánh về phía bụng của anh ta.



Lúc này tay của anh ta đang che ở trên mặt, phòng ngự ở bụng đang mở, lần này Vương Thành giương đông kích tây, đánh cho Tiền Thiên Lâm trở tay không kịp.

Quả đấm đánh trúng bụng của Tiền Thiên Lâm, sức mạnh to lớn, lần nữa đánh anh ta bay thật xa ra ngoài, trực tiếp ngã xuống mặt đất, ngã như chó ăn cứt.

Quần chúng vây xem không nhịn được lại cười vang một trận, nhưng đồng thời cũng âm thầm bội phục thực lực của Vương Thành.

Chân Thiên Vân và Trương Thanh nhìn tới đây cũng không nhịn được mà âm thầm kinh hãi, nghĩ đến thực lực của thằng nhóc nghèo này thế mà lại mạnh như vậy, ngay cả Tiền Thiên Lâm có đai đen Judo cấp sáu cũng không phải là đối thủ.

Bọn họ vội vàng tiến lên muốn đỡ Tiền Thiên Lâm dậy, lại bị anh ta đẩy ra một phen.

“Đi ra, ông đây nhất định phải cho nó chút dạy dỗ.” Từ trước đến nay Tiền Thiên Lâm còn chưa từng mất mặt như vậy, anh ta đã quyết định sẽ không nương tay nữa.

“Giết!” Tiền Thiên Lâm lại lần nữa bày ra tư thế, vọt về phía Vương Thành.

Lần này khí thế rất đủ, âm thanh kêu to cũng rất vang dội.

Vương Thành cũng vung quyền tấn công tới, hai người sau khi đọ sức qua lại ở khoảng cách gần một phen, đều chiếm được một ít món hời.

Sau khi Tiền Thiên Lâm lại hét lớn một tiếng, lần nữa tấn công về phía Vương Thành.

Người sau đương nhiên không dám sơ suất, vẻ mặt không sợ lần nữa nghênh đón, nắm đấm và cái bổ tay giao thoa trên không trung, dường như hai người đánh không có trình tự gì, nhưng lại ẩn chứa chiêu pháp của mỗi người, hơi thở của Vương Thành có hơi hỗn loạn, mà hơi Tiền Thiên Lâm lại dần dần trở nên dồn dập theo thời gian.

Thể lực của anh đã bắt đầu không ổn.

“Chính ngay lúc này.” Vương Thành thấy cái bổ tay của anh ta không theo kịp tốc độ nắm đấm của mình, lập tức nhìn chuẩn một khoảng trống, trực tiếp đột phá phòng ngự của anh ta, đánh một đấm vào trên mặt của anh ta.

Sức mạnh to lớn đánh anh ta lùi lại mấy bước, thân thể còn chưa ổn định, Vương Thành bay người lên, lại lần nữa đã trúng vào lòng ngực của anh ta bằng một cú vô lê, sức mạnh to lớn, trực tiếp đá cả người bay xa ra ngoài.

Sau khi đụng vào vách tường, phát ra một tiếng kêu rên.

Tất cả những điều này xảy ra quá đột ngột, đến nổi quần chúng vây xem cũng chưa kịp phản ứng lại, Tiền Thiên Lâm đã bị đánh không đứng lên nổi.

“Chỉ bằng mày cũng muốn đánh với tao?” Vương Thành phủi tay một cái, khóe miệng không nhịn được mà có hơi nhếch lên.

Trận đánh nhau này, Vương Thành cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu, kinh nghiệm thực chiến lại tăng lên không ít.

Mà quần chúng vây xem ở hiện trường cũng nhìn đến kinh ngạc ngây người, Chân Thiên Vân và Trương Thành càng bị dọa sợ đến nỗi thay đổi sắc mặt.

Vương Thành Tiền Thiên Lâm không đứng lên nổi, lập tức nghiêng đầu nói với hai người phụ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh.

“Đóng gói những thứ này lại đi, đợi lát nữa chúng ta vừa đi dạo phố ở bên ngoài vừa ăn.”



Nơi này bị đánh đến hỗn loạn, toàn cảnh đã bị phá hỏng, còn không bằng ăn ở ngoài, nhưng mà trước lúc đó, Vương Thành cần phải khiến Tiền Thiên Lâm ký vào hợp đồng thu mua của anh.

Sau đó anh chậm rãi đi tới chỗ mà Tiền Thiên Lâm ngã xuống, sau khi Chân Thiên Vân và Trương Thanh nhìn thấy anh, cũng theo bản năng lui về phía sau, nhìn dáng vẻ của bọn họ là đã bị Vương Thành làm cho sợ rồi.

“Chết rồi à, tỉnh dậy đi, có chơi có chịu.” Vương Thàn vỗ vỗ lên mặt của Tiền Thiên Lâm, người sau lúc này mới hồi tỉnh lại một chút.

“Thằng nhóc mày chọc tới tao thì xem như là mày chết chắc rồi, tao đã lén gửi định vị cho cậu của tao, không bao lâu nữa ông ấy sẽ đến đây, mày cứ đợi bồi thường tiền và ngồi tù đi!” Tiền Thiên Lâm cười lớn, đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất.

Vốn vừa nãy anh ta giả chết nằm trên mặt đất, là đang lén lút gửi thông tin và định vị cho cậu của anh ta.

Đối với việc này, Vương Thành nhíu mày, tên này vẫn rất âm hiểm, chỉ có điều anh vẫn cần hỏi rõ cậu của anh ta là ai, như vậy mới có thể biết người biết ta mà ứng phó.

“Cậu của mày là cái thá gì?? Tên là gì, bộ phận nào?” Vương Thành muốn mô phỏng theo anh ta, sau đó bảo Trần Hào Thành đi xử lý sự công kích.

“Cậu của tao, Viên Thiên Cương, là quản lý cấp cao có liên quan đến quân đội, mày chờ bị tóm đi!” Dáng vẻ Tiền Thiên Lâm đắc ý.

Lúc anh ta báo tên hiệu, người xung quanh cũng đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thằng nhóc nghèo này xong rồi, Tiền Thiên Lâm này là cháu ngoại của Viên Thiên Cương, đã Tiền Thiên Lâm, sợ là phải bị bắt vào, đoán chừng còn chịu không ít nỗi khổ da thịt!”

“Thằng nhóc này còn không chạy mau, ở đây ngơ ngác làm cái gì chứ?”

...

Người ở xung quanh đều bày ra tâm thái xem kịch vui, sau khi Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh nghe thấy cuộc thảo luận của bọn họ, cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đi tới nói với vẻ mặt ân cần với Vương Thành.

“Vương Thành, chúng ta vẫn nên đi thôi! Bằng không chờ cậu của anh ta đến, vậy thì không dễ xử lý rồi.”

Vương Thành nhíu mày, nếu cứ thế mà đi, vậy hợp đồng thu mua kia cũng đừng hòng ký được, anh không cam lòng.

Sau đó anh lập tức lấy điện thoại ra, âm thầm gửi một tin nhắn cho Trần Hào Thành.

“Có thể giải quyết người tên Viên Thiên Cương có liên quan đến quân đội này cho tôi hay không.”

Vương Thành là muốn xác định xem Trần Hào Thành có năng lực giải quyết quản lý cao cấp có liên quan đến quân đội hay không, nếu quả thật là có năng lực này, vậy sau đó anh sẽ không cố kỵ nữa.

Rất nhanh sau đó Vương Thành đã nhận được tin tức của Trần Hào Thành.

“Vừa vặn tôi đang uống trà với thị trưởng, nói với ông ta vấn đề này là có thể giải quyết được rồi.”

Vương Thành nhìn tới đây, lập tức mỉm cười, nghĩ đến Trần Hào Thanh thế mà lại có năng lực này, đang cùng uống trà với thị trưởng, vậy chuyện này được giải quyết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.