Chương trước
Chương sau
Chiếc nhẫn này tựa hồ đã làm cho không khí căng thẳng giữa Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi hòa tan đi rất nhiều.

Lục Chính Phi vô cùng vui sướng khi thấy Trần Thiên Khanh nguyện ý đeo nhẫn, tuy rằng không phải do gã tự tay đeo cho Trần Thiên Khanh, nhưng điều này cũng chứng tỏ Trần Thiên Khanh đã đồng ý tiếp nhận gã.

Trần Thiên Khanh mặc kệ Lục Chính Phi hiểu lầm, tay hắn bị Lục Chính Phi nắm lấy, nhưng hắn cũng không rút ra.

Lục Chính Phi nắm chặt tay Trần Thiên Khanh, khuôn mặt tươi cười, biểu tình thỏa mãn kia thật giống như gã nắm trong tay toàn thế giới.

Hai người sau khi dùng cơm chiều xong thì lái xe trở về nhà.

Trần Thiên Khanh sau buổi trưa đã ngủ một giấc, đến đêm nằm trên giường lại không buồn ngủ.

Trong thư phòng, đợi Lục Chính Phi xử lý xong tất cả công việc thì đã là mười hai giờ. Gã lên giường nằm cùng với Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh đang xem TV. Trên TV đang chiếu một bộ phim phóng sự mới nhất về loài rái cá biển mềm mềm lông xù. Trên màn ảnh lúc này là một con rái cá nhỏ đang đập đập vào vỏ sò, đáng yêu đến mức làm người ta hận không thể ôm nó vào lòng hôn hai cái.

Lục Chính Phi bị con vật lông xù nhỏ gợi lên hứng thú, cũng bắt đầu xem cùng Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh nhìn Lục Chính Phi đang hứng thú nồng đậm: “Ngày mai anh không đi làm?”

Lục Chính Phi: “Phải đi chứ….” Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.

Trần Thiên Khanh: “Phim phóng sự này khoảng hai giờ.”

Lục Chính Phi vô cùng buồn bã nhìn kim đồng hồ biểu lộ đã mười hai giờ rưỡi, lại nhìn nhìn Trần Thiên Khanh mặt không đổi sắc, cuối cùng lưu luyến không rời tiến vào ổ chăn chuẩn bị ngủ.

Trần Thiên Khanh thấy Lục Chính Phi muốn ngủ, cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh âm thanh nhỏ lại, xem xong hết bộ phim mới nằm xuống.

Sau bốn năm sống ở bên ngoài, Trần Thiên Khanh tựa hồ đã bỏ đi một chút gánh nặng. Tuy giấc ngủ của hắn vẫn không tốt như trước, nhưng đã không còn những giấc mơ đáng sợ nữa.

Trần Thiên Khanh nâng cánh tay lên che mắt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Lục Chính Phi đã không còn ở bên cạnh.

Hắn rời giường rửa mặt, ăn sáng, lại đi ra ngoài chạy vài vòng dưới ánh nắng sớm mai. Tựa hồ biết Trần Thiên Khanh không có ý định chạy trốn, Lục Chính Phi hào phóng cho phép Trần Thiên Khanh ra ngoài. Chẳng qua điều kiện tiên quyết là, gã phải cho người đi theo.

Không khí có chút se lạnh, hít vào ***g ngực, có cảm giác hơi hơi đau nhức. Trần Thiên Khanh chậm rãi chạy vài vòng, về đến nhà tắm rửa sạch sẽ. Đang chuẩn bị mở ra máy tính thì đã thấy tin nhắn của Vương Vu Lân gởi đến, chỉ ngắn gọn hai chữ “Cám ơn”.

Trần Thiên Khanh biết Vương Vu Lân muốn cảm ơn cái gì. Hắn cung cấp tin tức chính xác cho Vương Vu Lân, nếu Vương Vu Lân bỏ qua, thì việc Vương gia sụp đổ là chuyện khó tránh khỏi.

Trần Thiên Khanh xoá tin nhắn, lại dựa theo thời gian điểm lại tất cả những sự tình xảy ra ở đời trước, xác định mình không có sai lầm gì mới tiếp tục mở ra máy tính xem phim phóng sự.

Dựa theo đời trước, khi Lục Chính Phi ba mươi tuổi sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Trần Thiên Khanh vô ý nhắc nhở Lục Chính Phi, hắn cảm thấy hiệu ứng cánh bướm đã làm thay đổi nhiều thứ, nếu còn tiếp tục can thiệp, không ai biết sẽ phát sinh những chuyện gì.

Một tháng kế tiếp, số lần Lục Chính Phi về nhà càng ít đi, xem ra gã rất bận.

Theo ký ức của Trần Thiên Khanh, trong một tháng này sẽ xảy ra chuyện lớn. Chuyện này liên quan trực tiếp đến hưng vong của gia tộc họ.

Trên chính trị, nếu không xử lý tốt, thế lực lớn thì cũng sẽ bị liên lụy. Đời trước Trần Thiên Khanh lựa chọn đúng phương hướng, vì thế Lục gia vẫn đứng vững. Nhưng nhà Vương Vu Lân lại làm sai, vì thế sau khi ông nội của Vương Vu Lân qua đời, Vương gia rất nhanh tan rã.

Đứng càng cao, gây thù hằn càng nhiều, một khi ngã xuống, muốn đứng dậy càng khó. Người trên đời này, đa số đều là dệt hoa trên gấm, rất ít người ra tay cứu giúp lúc nguy nan.

Nhưng ở đời này, Trần Thiên Khanh cung cấp một ít tin tức quan trọng cho Vương Vu Lân. Tin tức này có lẽ ngay cả Lục Chính Phi cũng không biết, nhưng là một người được sống lại một lần, hắn vô cùng rõ ràng. Trần Thiên Khanh làm một bước này, đối với người bạn Vương Vu Lân có thể nói là tận tình tận nghĩa. Về phần Vương Vu Lân lựa chọn thế nào, đây không phải là điều mà hắn có thể quản được.

Chờ Lục Chính Phi có thời gian nhàn rỗi thì đã là ba tháng sau.

Trong ba tháng đã xảy ra một vài việc nhỏ. Tỷ như Mã Thu vốn đang là người nổi tiếng đột nhiên bị đóng băng hoạt động. Tỷ như chuyện Trần Tiểu Tuệ làm nữ bồi rượu bị đưa ra ánh sáng, trường học trực tiếp đuổi học. Lại ví dụ như, Lục Y Cầm ở nước ngoài tĩnh dưỡng hơn một năm đột nhiên về nước.

Tình cảm của Trần Thiên Khanh đối với Lục Y Cầm có thể nói là phức tạp. Hắn thương yêu cô em gái này hơn hai mươi năm, thế nhưng lại bị những chuyện mà cô đã làm làm cho phần tình cảm này dần dần hao mòn đến gần như không còn gì.

Khi Lục Y Cầm vũ nhục “Trần Thiên Khanh”, hắn rất phẫn nộ, nhưng khi hắn biết Lục Y Cầm ở sau lưng hung hăng đâm hắn một đao, hắn lại không có chút phẫn nộ, tựa như tình cảm đã bị rút đi sạch sẽ, chỉ còn lại sự lạnh lùng của người xa lạ.

Đời này Lục Chính Phi đối với Lục Y Cầm có lẽ còn vài phần tình cảm. Nhưng Trần Thiên Khanh khẳng định, từ khi Lục Y Cầm nói ra chuyện của hai người trước mặt Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình, Lục Chính Phi đối với cô em gái này đã có phần nào đó lãnh đạm hẳn đi.

Nếu không phải thì cũng sẽ không cho người đưa cô ra nước ngoài tĩnh dưỡng, sau đó không quan tâm.

Sau khi ổn định lại bệnh tình, Lục Y Cầm không biết từ đâu nghe tin tức về Trần Thiên Khanh, vội vàng về nước.

Nhưng làm cho cô không nghĩ tới chính là, anh của cô lại không cho cô đến gần Trần Thiên Khanh.

Khi Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình còn sống, Lục Y Cầm chịu ấm ức có thể đi cáo trạng, nhưng hiện giờ họ đi rồi, Lục Y Cầm không còn mách ai được nữa.

Lục Chính Phi đối xử với cô lãnh đạm, Lục Y Cầm cũng chỉ có thể chịu đựng.

Loại cảm giác chênh lệch này có thể làm người ta phát điên. Cô không hiểu tại sao Lục Chính Phi lại đối xử với cô như vậy, vì thế tất cả tức giận và oán hận cô đều trút hết lên Trần Thiên Khanh.

Gần đây Trần Thiên Khanh cũng chuẩn bị trở về nhà một chuyến, xử lý về chuyện di sản của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương để lại. Hắn không phải là loại người khoan dung nhân từ. Cho tới bây giờ hắn chỉ tin một câu, lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn? ()

Trong ba tháng này, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi lại làm nhiều lần. Điều khiến Trần Thiên Khanh buồn rầu chính là, cơ hồ mỗi lần làm hắn đều ‘cứng’, làm cho chút hy vọng cuối cùng trong lòng hắn tan thành bọt nước. Mỗi lần sau khi làm xong, vẻ mặt của hắn đều là biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.

Lục Chính Phi xem như không phát hiện, ôm Trần Thiên Khanh sờ sờ lại ôm ôm. Gã thích mỗi một nơi trên cơ thể của Trần Thiên Khanh, làn da trắng nõn, đôi chân tinh tế thon dài, biểu tình khẽ nhíu mày thở dốc, tiếng rên khẽ làm cho lòng người tê dại.

Khi Từ Thiếu Nhân lại hỏi Lục Chính Phi về phương diện này, Lục Chính Phi cũng không giấu giếm, rõ ràng lưu loát nói: “Bảo bối nhà tôi có phản ứng với tôi!”

Biểu tình của Từ Thiếu Nhân như gặp quỷ: “Cậu dùng thuốc, nếu còn không phản ứng thì xong đời rồi.”

Lục Chính Phi lắc lắc đầu, tự hào nói: “Một lần gần đây cùng không dùng thuốc a.”

Từ Thiếu Nhân nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Lục Chính Phi, bỗng nhiên có một cảm giác đồng tình khó nói thành lời đối với Trần Thiên Khanh. Anh ta biết Trần Thiên Khanh không cứng được là vấn đề tâm lý, nhưng gã ta lại không ngờ rằng, Lục Chính Phi thế mà đánh bậy đánh bạ lại giải quyết được vấn đề này.

Được rồi, tuy rằng chuyện này anh ta cũng có phần.

Trần Thiên Khanh không biết Lục Chính Phi từng dùng thủ đoạn này, nếu hắn biết —- phỏng chừng tính phúc nửa đời sau của Lục Chính Phi sẽ vô cùng gian nan.

Tết năm nay đến trễ, tuần thứ hai của tháng hai mới là Tết âm lịch.

Sau khi Lục Chính Phi bận rộn xong vừa lúc là năm mới. Gã hỏi Trần Thiên Khanh muốn về nhà hay không, Trần Thiên Khanh nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Bởi vì Lục Chính Phi, hắn không đi tảo mộ Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương đã bốn năm, hiện giờ cũng nên trở về nhìn xem.

Hành trình rất nhanh đã định, việc đầu tiên Trần Thiên Khanh làm sau khi trở về là đi tảo mộ, sau đó xử lý chuyện di sản để lại của cha mẹ Trần Thiên Khanh, cuối cùng là mau chóng quay về.

Ông nội Lục Chính Phi gọi Lục Chính Phi trở về cùng ăn tết. Đứa con trai ông thích nhất là Lục Trọng Kiền, cha của Lục Chính Phi. Chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nếu nói không thương tâm, đó là không thể.

Cũng giống như thế, ông đối với đứa cháu Lục Chính Phi này vô cùng khoan dung, thậm chí còn cho phép sự tồn tại của Trần Thiên Khanh.

Lục Chính Phi đề nghị nếu Tết này gã trở về, gã muốn dẫn theo Trần Thiên Khanh.

Ông nội Lục Chính Phi hờn dỗi trong chốc lát rồi cũng đồng ý. Người đã già, lòng cũng mềm đi rất nhiều, đặc biệt vừa nghĩ tới chuyện của Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình, ông liền không thể nghiêm khắc với Lục Chính Phi được.

Lục Chính Phi không nghĩ ông nội của gã đồng ý nhanh như vậy. Gã thậm chí còn nghĩ nếu ông nội không đồng ý, gã lập tức sẽ cùng Trần Thiên Khanh cùng nhau trải qua cái tết này, như thế cũng rất tốt.

Lúc này ông nội của gã thỏa hiệp, đồng ý gã dẫn Trần Thiên Khanh về nhà, nói cũng đã nói ra miệng, nếu không đi, chính là không nể mặt mũi người lớn.

Sau một lúc do dự, Lục Chính Phi nói chuyện này với Trần Thiên Khanh. Gã nói nếu hắn không muốn đi, cũng không sao cả.

Điều khiến Lục Chính Phi ngạc nhiên chính là, Trần Thiên Khanh thực bình tĩnh mà nói đồng ý.

Lục Chính Phi trịnh trọng nhắc lại lần nữa, nếu Trần Thiên Khanh không muốn đi thì có thể không đi. Gã biết thân phận của Trần Thiên Khanh có chút xấu hổ, cũng sợ hắn sẽ bị chê trách.

Trần Thiên Khanh nói: “Không sao, trở về đi.” Hắn cũng nhớ ông nội, ông đã sống hơn chín mươi tuổi, vì Lục gia che mưa chắn gió, cũng vô cùng yêu thương hắn.

Hiện tại tuy hắn không phải là cháu của ông, nhưng trở về thăm ông cũng rất an tâm.

Vì thế vấn đề đã nhanh chóng được quyết định xong, ba mươi tết đi đón giao thừa cùng với ông nội của Lục Chính Phi, sau đó mua vé máy bay trở về đi tảo mộ cha mẹ của Trần Thiên Khanh.

Lục Chính Phi nói đùa Trần Thiên Khanh giống như con dâu được gả vào nhà gã, Trần Thiên Khanh mặt không đổi sắc nhìn Lục Chính Phi thản nhiên nói: “Lục Chính Phi, lần sau anh nếu không cho tôi ở trên, chúng ta liền ngủ riêng.”

Khuôn mặt tươi cười của Lục Chính Phi nháy mắt cứng lại.

Kỳ thật nếu Trần Thiên Khanh muốn ở trên cũng rất đơn giản, sở dĩ hắn không tranh vấn đề trên dưới, nguyên do lớn nhất là —- hắn lo nếu vạn nhất hắn nhìn mặt của Lục Chính Phi rồi đột nhiên mềm nhũn, phỏng chừng sẽ bị Lục Chính Phi cười cả đời.

Bất quá hiện tại thì, tựa hồ chướng ngại này cũng không nghiêm trọng lắm. Trần Thiên Khanh tự hỏi, hắn có nên bắt đầu tranh thủ quyền lợi của mình hay không.

Lục Chính Phi nhìn thấy Trần Thiên Khanh mặt không đổi sắc, không hiểu sao lại rùng mình một cái. Gã đương nhiên không biết, gã đã tự tay đào một cái hố cho mình, sau đó lại còn thật vui vẻ nhảy vào.

() Dĩ đức báo oán, dĩ hà báo đức: Có người hỏi: Lấy đức báo oán, nên không? Khổng Tử đáp: Thế gì lấy gì báo đức? Cứ chính trực mà báo oán, và lấy ân huệ để đáp lại ân huệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.