Trần Thiên Khanh dùng khăn giấy Lục Chính Phi đưa qua chậm rãi lau khô tay, gọi bồi bàn vào dọn sạch thủy tinh trên sàn nhà. Trong lúc đó, thái độ của hắn đều vô cùng tao nhã, giống như người vừa đánh Mã Thu đến ngu người kia là một người khác.
Trần Thiên Khanh làm xong hết thảy lại phát hiện mọi người còn đang nhìn mình, hắn lại khẽ cười: “Mọi người còn chuyện gì sao?”
Tất cả yên lặng thu hồi ánh mắt.
Lục Chính Phi cầm tay Trần Thiên Khanh nhìn, vừa nhìn vừa than: “Để anh là được rồi, vạn nhất thương tổn đến tay của em thì làm sao.”
Trần Thiên Khanh rút tay về: “Tự mình động thủ thích hơn.”
Lục Chính Phi suy tư một lát, đột nhiên cảm thấy Trần Thiên Khanh nói rất có lý…..
Giống Trần Thiên Khanh, khi Lục Chính Phi tiến vào cũng rất muốn đánh Mã Thu một trận, chỉ là nếu gã thật sự ra tay, phỏng chừng Mã Thu đã phải đi bệnh viện cấp cứu.
Nhưng cho dù không đi bệnh viện, Lục Chính Phi cũng có thể cam đoan sau này Mã Thu sẽ không sống dễ chịu.
Có đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, ấn tượng của mọi người đối với Trần Thiên Khanh có thể nói là lần nữa thay đổi. Ai có thể nghĩ, một người thoạt nhìn nhu nhược, ra tay lại dứt khoát như vậy chứ.
Mọi người bắt đầu chơi bài cửu. Cơ thể Trần Thiên Khanh không tốt, vừa dùng cơm xong cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế không tham gia mà chỉ ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh ngủ gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-ke-dien/2994065/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.