Đến sáng hôm sau, nắng chiếu qua cửa sổ. Dù hôm qua cửa sổ mở toang ra do gió thổi mạnh vào nên không may nắng lại chiếu vào đúng mắt của Băng Khiết.
Băng Khiết khẽ mở mắt ra thấy nắng chiếu vào mắt mình. Cô đưa tay phải ra mà che ánh nắng ở bên trái. Cô khẽ ngồi dậy lên dựa vào đầu giường, khẽ cúi mặt xuống mà nghĩ lại những chuyện đó. Mắt cũng khẽ mở ra nhìn nhưng là đằng trước.
-"Mình..."
Có lẽ cô vẫn chưa nhớ lại những chuyện hôm qua, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại.
-"Hôm qua...mình đã..."
Băng Khiết định nói ra, nhưng đầu cô lắc liên tục
-"Chắc không phải đâu, có lẽ những chuyện đó lại làm mình nhớ lại"
Trong quá khứ, có lẽ cô cũng đã có những chuyện tồi tệ nhất đối với mình. Bản thân Băng Khiết cũng đã cố gắng vượt qua, nhưng có vẻ cô không làm được.
Cô bỏ chăn ra và định đi ra ngoài. Bỗng nhiên, một bàn tay ai đó kéo lại. Băng Khiết vẫn chưa hiểu chuyện gì mà quay lại đằng sau. Hóa ra là Long Vũ, anh đang nắm chặt tay trái của cô. Vì Băng Khiết không nhớ chuyện gì hôm qua nên cô đập mạnh tay vào đầu giường.
Long Vũ vì bị cô ném mạnh vào đầu giường nên khiến anh tỉnh dậy, nhưng may sao tay không bị gì hết. Long Vũ nhìn lên thấy Băng Khiết tỉnh dậy liền hỏi
-"Dậy rồi sao, Băng Khiết?"
Nghe Long Vũ nói vậy, Băng Khiết nghĩ anh biến thái mà dám vào trong đây
-"Cậu...Sao cậu lại vào phòng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801178/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.