Còn bên chỗ Long Vũ. Như Tịnh dẫn anh đi ra chỗ gầm cầu mà hai người ngồi xuống dưới, thở hồng hộc ra như vừa bị chó đuổi vậy.
Long Vũ không biết cô là ai mà lại giúp mình, mắt anh cũng chỉ khẽ liếc nhìn Như Tịnh.
Như Tịnh ở bên cạnh thấy anh làm vậy, mặt đỏ lên vì ngại ngùng, nhưng cũng mạnh dạn hỏi anh
-"Anh...Anh nhìn tôi gì vậy?"
Long Vũ sực tỉnh lại, ngồi thẳng người lên ở chỗ mình, mà quay sang nhìn chỗ khác nhưng cũng đáp
-"À, tôi không có gì!"
Một lúc sau, trời cũng đã đổ mưa hơn thậm chí còn mưa to hơn nhiều. Tính Như Tịnh từ nhỏ đã sợ sấm chớp nên khi thấy sấm chớp ầm ầm lên. Như Tịnh hét to lên
-"AAA..."
Long Vũ ở bên cạnh đang nhìn ở bên ngoài, nghe thấy tiếng của Như Tịnh hét to lên như vậy. Bất thời anh vẫn chưa hiểu chuyện gì mà nhìn cô.
-"Chuyện gì vậy?"
Giọng Như Tịnh lắp bắp, sợ hãi mà ngập ngừng
-"Tôi...Tôi...sấm...sấm... chớp"
Tuy người khác nghe Như Tịnh nói vậy sẽ không hiểu, nhưng anh nghe thấy Như Tịnh nói sấm chớp. Hiểu ý là Như Tịnh sợ sấm chớp nên anh đành lấy tay trái cho Như Tịnh dựa vào lòng mình.
Như Tịnh thấy anh làm vậy, bất giác mát đỏ ửng lên nhưng cũng không dám nhìn anh mà chỉ cúi đầu. Long Vũ thấy hành động của Như Tịnh cũng thấy cô có một phần đáng yêu nhưng cũng dễ sợ hãi. Điều này làm anh lại nhớ tới Băng Khiết.
Băng Khiết cũng có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801172/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.