Mỗi người mẹ nào đều muốn con mình được sống hạnh phúc, nhưng nhiều lúc như vậy cũng chẳng tốt gì cả.
Trạch Hiên vì không chịu nổi được bất ngờ mà ông đã dành cho hắn liền chạy lên trên phòng. Nhiên Ly thấy hắn chạy trên phòng, liền vội vã đi theo sau mà nói:
-"Trạch Hiên."
Bà ta vừa đi mà vừa cầm váy lên để đuổi theo hắn ta. Còn hắn chẳng quan tâm mà đóng cửa /Rầm/ vào. Bà ta lên đến nơi thì thấy hắn đã đóng cửa, vừa đập mạnh một cái vừa nói:
-"Trạch Hiên, con mau mở cửa cho mẹ!"
Trạch Hiên chẳng quan tâm, hắn khoanh tay lái mà cúi xuống khóc cùng với hai chân chụm lại vào. Dường như sợ thật đó làm cho hắn không thể tin đó là sự thật nên hắn đã tự nhốt mình vào trong phòng như trấn an bản thân mình
-'Tất cả chuyện này không phải là sự thật!'
Nhưng dù hắn có trấn tĩnh tới đâu thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi được, Nhiên Ly nghe thấy tiếng khóc của hắn ở trong phòng. Bất giác cũng lo lắng mà liền nói:
-"Trạch Hiên, con đừng khóc..."
Nhưng hắn ta không quan tâm lời nó của bà ta mà cứ khóc. Hắn cứ tự nhốt mình trong phòng mặc cho bà có gọi hắn đi chăng nữa.
Hai người ở dưới nhà nghe thấy tiếng của Nhiên Ly và Trạch Hiên. Tiếng /Rầm/ cửa mạnh khiến cho người ở dưới nghe thấy hết tất cả. Long Vũ nghe hết tất cả ở trên đó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra
-'Haizz...chưa gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-toi-la-dai-thieu-gia/2801142/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.